“AAAAAAAAA…..”
“Kétttttttttttttttttttttt”… “XOạt”……..
Chiếc moto phanh gấp toé lửa. Mọi người xung quanh quay lại nhìn thảm cảnh đang diễn ra. Người thì há hốc mồm, tròn mắt, người thì quá sợ hãi mà nhắm chặt mắt vào. Nhi bắt đầu cảm thấy đầu mình trống không, tim nhảy vọt ra. Thực rất đáng sợ mà!
“Cô làm gì thế hả? Muốn chết hay sao mà chạy qua đây? Chưa học luật giao thông à?”
Giọng của một tên con trai quát lớn. Nhưng…sao giọng nói ấy…lại quen thuộc thế? Nhi mở mắt ra nhìn hắn. Đập vào mắt cô là một khuôn mắt mà cô không bao giờ quên. Kẻ đáng ghét, vô sỉ ở bữa tiệc hai hôm trước. Nhi muốn khóc mà không ra nước mắt. Biết thế này thì cô thà đi muộn còn hơn phải gặp lại cái bản mặt ngứa mắt kia.(* đẹp trai thế mà ss còn chê* chảy nước miếng*)
Còn Kiệt vẫn đang nhìn chằm chằm phía khuôn mặt dở khóc dở cười của Nhi. Trông quen quen nhưng lại không nhớ mình đã gặp ở đâu.(* pó tay anh rôy*) Mà hắn cũng chẳng cần nhớ cho mệt óc, điều quan trọng là sắp trễ giờ. Hắn nhấc chiếc xe moto lên chuẩn ị phi đến trường thì …một thân ảnh phía trước vọt lên sau cậu. Cái gì vậy? Hắn quát ầm lên:
“Cô lên xe tôi làm gì? Cút xuống mau!”
Nhi nhìn Kiệt nhăn nhó, nghĩ:
_ Ngươi vẫn như thế, lúc nào cũng bất lịch sự, xem thường người khác. Hứ! Ngươi nghĩ mình có giá lắm không bằng, tưởng bổn cô nương muốn thế này lắm chắc…Nếu không phải tại con bé Hiểu Trang thì còn lâu ngươi mới được chở ta nhá. Có phúc mà không biết hưởng! Hừ!.._
Nhi muốn mắng thẳng vào mặt Kiệt như vậy nhưng cô đâu ngu. Có hắn ta chở đến trường vẫn không tốt hơn.
_Ta cho ngươi một cơ hội để chuộc lỗi những gì mình đã gây ra._
Nhi cười thầm trong lòng rồi đáp lại:
“Chúng ta chẳng phải cùng trường hay sao?…Với lại cũng đã muộn rồi…cậu cho tôi đi nhờ mới…”
– Nói xong hành động tiếp theo của cô là ôm chặt Kiệt. Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng chuyện đã đến mức này thì mặt dày một chút cũng chẳng sao.
“Cô…” – Kiệt sững người nhìn đứa con gái đang túm lấy áo mình.
“Chỉ cần cậu dừng lại ở trước cổng học viện một đoạn thôi…Làm ơn…”
“Thế cô nghĩ tôi sẽ cung tiễn cô đến tận cửa lớp chắc.”
“Vậy là cậu đồng ý rối đó…Á…còn 5p’
nữa…nhanh…”
Kiệt chẳng thèm quan tâm đến Nhi nữa mà lao thẳng như bay bởi hắn phải chủ trì cuộc khai giảng này.
Một chàng trai tuấn tú nhưng lạnh lẽo chở một cô gái xinh xắn, tươi tắn như ánh dương ban mai đi qua làn đường khiến mọi người phải ngoái đầu lại mà trầm trồ khen ngợi. Quả thực họ rất xứng đôi!
Trong khi đó, hai nhân vật của chúng ta lại có hai suy nghĩ khác nhau.
_Hôm nay mình làm sao vậy nhỉ? Sao không dưng lại cho cô ta đi nhờ? Mà…khuôn mặt này chắc chắn đã gặp qua…Hừ! Điều tra sau!_
_Hiểu Trang rồi cậu sẽ chết dưới tay mình! Ta sẽ băm, sẽ băm, sẽ băm,…._
Đang chìm trong “sự hận thù” thì “VÈO” Kiệt nâng cao tộc độ khiến Nhi phải giật mình mà suýt ngã.
Tốc độ của Kiệt tuy không bằng Phong nhưng cũng là tay đua có hạng. Thoáng chốc chiếc xe moto chở họ đã dừng lại tại một đoạn ngắn trước cổng trường.
“Xuống”
Giọng nói của Kiệt rất khó chịu. Còn Nhi, cô nàng vẫn chưa hoàn hồn sau cái cú đua xe ngoại mục của tên con trai này. Thật khủng khiếp. Cô bám thật chặt vạt áo của Kiệt, tay run run, khuôn mặt trắng bệch.
“Xuống” – Một lần nữa hắn lại lên giọng.
“À ờ…” – Nhi nhảy xuống, vỗ vỗ ngực. Thật sai lầm khi cô lên xe của cái gã này. Hắn là cho Nhi sợ chết khiếp. Lần sau có cho tiền cô cũng không bao giờ đi nữa. Định quay sang mắng cho thủ phạm một trận thì…bóng dáng của hắn và con xe moto đã biến mất không còn dấu vết. Nhi sững người rồi chửi rủa: “Tên quái gở!”.
Nhi chạy một mạch đến học viện. Xuất hiện trước mắt cô là một đàn vịt giời hám trai cùng khẩu hiệ mà họ đang “vất vả khó nhọc”:
“KIỆT VƯƠNG! HẠO VƯƠNG! PHONG VƯƠNG! CHÚNG EM YÊU ANH!”
_Thật là phát ói mà! Sao họ có thể dẹp bỏ lòng tự tôn của mình sang một bên để đón tiếp mấy kẻ…Mà bọn họ là ai nhỉ? Nắm ngoái cũng mấy lần như vậy rồi?_
Nhi hoài nghi một chốc rồi ngó ngang ngó dọc tìm kiếm thân ảnh của con bạn đã cho mình “leo cây”. Quả đúng như dự đoán, ở đâu có trai đẹp ở đó có TRẦN MINH HIỂU TRANG.
Nhi len qua hàng rào vững chắc của các nàng tới chỗ cô bạn mà kéo xềnh xệch đi. Còn Trang thì kêu oai oái.
Trong khi đó, thân ảnh của ba chàng đại thiên vương xuất hiện trong ánh hào nhoáng. Những tiếng hét bắt đầu vang lên rầm rộ như chuẩn bị tiếp đóc tổng thống vậy. Dù thế nhưng không một ai dám lại gần bởi nhưng quy định mà Tam Đại Thiên Vương đã đặt ra và đây là một trong trong những điều luật đó:
Điều 4: Được phép vây xung quanh nhưng không được lại gần mà chưa có sự đồng ý.
Những viện sinh rẽ sang thành hai bên cho ba chàng vào. Kiệt vẫn thế, không đoái hoài gì đến mọi người mà bước vào. Nhưng phải nói thật rằng hắn là người đẹp trai nhất nhóm còn địa vị thì khỏi phải nói rồi, Hoàng Thái Tử mà lại. Tất cả những điều đó khiến Kiệt đứng đầu bảng ngôi vị xếp hạng lượng fan đông nhất.
Hạo lại khác, hắn – một hoa hoa công tử có tiếng, thì đương nhiên trước mặt các cô gái “thân yêu của mình” luôn nở nụ cười rực rỡ, làm say nắng bao nhiêu tâm hồn của thiếu nữ.
Còn Phong – một kẻ chịu chơi nhất trong hội , cũng chẳng có thú đào hoa như Hạo nên cũng như Kiệt không quan tâm đến bao ánh mắt chờ mong xung quanh. Nhưng thỉnh thoảng cũng dành tặng cho các fan của mình những cái nháy mắt tinh nghịch, đáng yêu.
Họ – Tam Đại Thiên Vương dều là những tia chớp loé sáng trong bầu trời đêm mưa, làm thoa thức linh hồn thơ dại. Nhưng có một ngoại lệ. Đó là Nhi – một cô gái nổi tiếng trong học viện với tài năng và sắc đẹp hoàn mĩ lại không hề hay biết đến những Thiên Vương này.
“Tại cậu mà mình không được xem hình ảnh sống động hiếm có ở cổng trường đó!” – Trang giận hờn nhìn Nhi
“Oh! Thế cậu định làm gì với người bạn “không