Bản tình ca muôn thưở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Bản tình ca muôn thưở (xem 1322)

Bản tình ca muôn thưở

g đã nóng lòng muốn biết ý kiến của Trương Tú về buổi hẹn đó. Nhưng không thấy Trương Tú đề cập tới, chàng ngại nên chỉ im lặng đợi chờ. Vả lại chính chàng cũng có điều không thể giải quyết được đó là vấn đề tiền bạc. Cho tới lúc ngày lễ gần kề, ngày hẹn đã tới, chàng chưa biết xoay sở ở đâu cho có tiền trở về.


Nghĩ lại từ ngày lên Đài Bắc, đã hơn ba tháng qua, chàng chỉ nhận được một lần tiền do chú gởi lên, kèm với số tiền đó là một là thư cho biết ông sẽ gởi tiền lên cho chàng ba tháng một kỳ. Đọc kỹ lá thư và tính toán số tiền chàng có chi dùng dè xẻn nhất cũng chỉ được hai tháng. Còn một tháng nữa chàng sẽ chi tiêu bằng gì? Đó là một vấn đề mà chàng chưa thể tính toán ra. Chàng cố gắng kiếm việc làm để có tiền chi dụng mà chưa tìm được. Cuối cùng chàng đành chọn lấy giải pháp nhịn ăn. Thay vì một ngày ăn hai bữa chàng chỉ ăn một, vậy mà mới được có hai tháng rưỡi, chàng đã không còn một xu dính túi trừ một số lương khô tích trữ để cầm cự dần.


Thể xác Vương Long sa sút hẳn đi, so với ngày chàng mới lên Đài Bắc. Nhưng tinh thần và sự quyết tâm của chàng vẫn can trường. Chàng mơ tới ngày tốt nghiệp, với mảnh bằng trong tay, chàng sẽ dễ dàng tìm việc, và sau khi có công ăn việc làm, chàng sẽ có thì giờ sáng tác văn thơ, bước dần lên đài danh vọng.


Cứ nghĩ tới lúc thành công, nghĩ tới khi Quán Anh ngã mình vào vòng tay chàng, chàng lại cảm thấy tâm hồn háo hức, quên đi những khó khăn khổ cực hiện tại.


Sự thiếu thốn và sa sút của Vương Long không qua khỏi mắt Trương Tú. Một hôm Trương Tú nhắc lại chuyện mời Vương Long về ở chung, nhưng Vương Long gạt đi không nhận lời.


Thế rồi chỉ còn một ngày nữa là nghỉ lễ Giáng sinh. Tối hôm đó Trương Tú tới.


– Chắc anh chưa quên lời hẹn với Quán Anh chứ?


Vương Long bối rối gật đầu.


– Tôi không quên.


– Vậy thì ngày mai bắt đầu nghỉ anh nên về Nam thăm nàng để đừng lỡ hẹn.


– Còn anh?


Trương Tú lắc đầu:


– Tôi không về được tôi bị đau.


– Anh đau sao?


– Tôi đau thường thôi, nhưng vì trong người mệt nên không muốn đi xa. Tôi muốn lợi dụng vài ngày nghỉ để dưỡng sức. Gặp Quán Anh, anh cho tôi gởi lời xin lỗi.


Vương Long ngập ngừng.


– Nhưng nếu anh không về thì sẽ chẳng có ai về, tôi cũng định nói với anh là tôi ở lại.


– Tôi hiểu ý anh. Anh không về là vì vấn đề tài chánh, anh đừng lo tôi đã sửa soạn sẵn đây.


Trương Tú lấy từ trong túi áo ra một phong thư và một gói tiền, nói với Vương Long.


– Tôi đau không về được nhưng anh thì phải về. Một trong hai ta không thể thất hẹn. Đây là số tiền vừa đủ để anh đi về. Tôi mong là anh không nỡ phụ lòng tôi.


Vương Long cúi đầu, chàng có tiền để về thăm Quán Anh, còn gì sung sướng bằng. Nhưng nhận tiền của Trương Tú để về thăm nàng là một điều không nên.


– Tôi không thể nhận số tiền này được.


– Tại sao? Vả lại lời hứa về thăm nàng không phải của riêng anh hay tôi mà của hai chúng ta. Tôi đau không thể về được thì anh phải về. Đó là bổn phận cả hai cùng phải lo. Nhân chuyến về anh giúp tôi gửi cho Quán Anh lá thư này. Như vậy anh giúp tôi nhiều hơn là số tiền nhỏ mọn này tôi đưa anh để làm lộ phí.


Trước câu nói chí tình của Trương Tú, Vương Long đành nhận số tiền. Dù sao thì sự ngại ngùng chỉ có một mà lòng vui thích khi gặp lại Quán Anh lên tới mười. Nhất là khi gặp lại nàng không có Trương Tú ở bên.


Nói chuyện với nhau một lúc, Trương Tú ra về. Nằm lại một mình trong phòng, ý tưởng được gặp lại nàng rạo rực xâm chiếm hồn chàng.


Thế là trở ngại duy nhất, khó khăn nhất đã được Trương Tú giải quyết giúp chàng. Nhưng nhớ lại vẻ mặt Trương Tú chàng không khỏi thắc mắc lạ lùng thầm nghĩ.


– Trông Trương Tú chẳng có vẻ gì là đau ốm cả, tại sao Trương Tú không về? Còn lá thư nhờ mình chuyển trong đó nói những gì? Một lời xin lỗi vì không thể về? Một câu dặn dò âu yếm hay những lời thương yêu nồng nàn?


Tự nhiên óc tò mò, ghen tương nổi sóng trong lòng, chàng nhỏm dậy cầm lá thư ngắm nghía. Trong tình yêu nhiều khi người ta có thể làm những công việc mà bình thường không bao giờ dám nghĩ tới. Trường hợp của Vương Long cũng vậy, chàng là một kẻ có tư cách, nếu như bình thường sẽ chẳng bao giờ chàng dám nghĩ tới trong đời chàng, có một lần nào đó có thể có hành động coi lén thư người khác. Và nếu như chàng có nghe ai kể lại rằng có một kẻ coi trộm thư tình của bạn, chàng đã cau mày khinh bỉ.


Vậy mà trong lúc u mê, nghĩ rằng trong lá thư của Trương Tú, có trăm ngàn lời yêu thương gắn bó… Nghĩ rằng biết đâu sau khi đọc lá thư đó Quán Anh chẳng cảm động xiêu lòng trở lại yêu Trương Tú, bỏ rơi chàng. Tự nhiên Vương Long thấy lá thư đó thật nguy hiểm! Lá thư đó có thể cướp mất hạnh phúc của chàng! Tự nhiên Vương Long nhận thấy trong sự ở lại Đài bắc của Trương Tú chắc là có sự sắp xếp âm mưu gì đây. Mà cái âm mưu đó hẳn không ra ngoài phạm vi chinh phục tình cảm của Quán Anh. Cẩn thận Vương Long tìm cách bóc lá thư ra mà không rách. Để nếu như trong trường hợp lá thư không có gì chàng có thể dán lại và trao cho Quán Anh. Đôi mắt đỏ lửa bàn tay run run, chàng đọc lá thư của Trương Tú.


“Quán Anh thân mến


Trước nhất tôi muốn nói ngay để Quán Anh yên lòng, tôi vẫn mạnh khỏe như thường chẳng đau ốm gì cả. Sở dĩ tôi phải nói với Vương Long như vậy là để Vương Long khỏi thắc mắc nghĩ ngợi.


Sở dĩ tôi không về và đành lỗi hẹn với Quán Anh là vì nhiều lý do sau những ngày suy nghĩ. Từ khi nhận được thư của Quán Anh với câu hỏi: Nếu như chuyện hôn nhân của chúng ta gặp một trắc trở gì đó không thành thì tôi nghĩ sao? Tôi có sẵn lòng tha thứ cho Quán Anh, có vui lòng giúp đỡ nếu như có việc Quán Anh cần nhờ tôi hay không?


Tuy Quán Anh chưa nói rõ nhưng tôi đã hiểu. Hiểu ngay từ cái hôm chúng ta đi dạo rừng Bắc Lâm. Cái trở ngại mà Quán Anh nói tới chính là Vương Long, người bạn thân thiết của tôi. Tôi hiểu rằng tâm hồn của hai người đã cùng rung động trong buổi đi chơi hôm đó. Và hai người không thể cản ngăn, tình yêu từ trong tim bộc phát. Hai người đã yêu nhau như một định mệnh không thể né tránh, như truyền kiếp không thể chối từ.


Từ buổi đó tôi đã âm thầm đau khổ chờ đợi một sự thay đổi xảy ra, một lời nói hay một lá thư mà Quán Anh sẽ gửi cho tôi. Thế rồi lá thư đó đã đến, tôi để trong hộc tủ ba ngày không dám mở ra đọc. Có trời chứng giám cho tôi, đọc những lời lẽ của Quán Anh trong thư, tôi đã chỉ nhận thêm sự đau khổ trong lòng mà không một chút ngạc nhiên… Bởi vì sự đau khổ là do tình yêu của tôi dành cho Quán Anh, là do những mơ ước không thành của tôi đã bị tan vỡ. Tôi có thể cả quyết với Quán Anh rằng tình yêu chân thành tha thiết trong lòng tôi đối với Quán Anh không thua kém sự chân thành tha thiết của Vương Long.


Nhưng nếu như định mệnh đã an bài, nếu như tình yêu đốt cháy tâm hồn Quán Anh, bắt Quán Anh phải lựa chọn giữa tôi và Vương Long thì lần ở lại Đài Bắc này của tôi là một dịp để

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn – Phần 2

Chị Quản Lý Dễ Thương

Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Bị vợ phát hiện ngoại tình, chồng còn thẳng thắn đưa ra ”giao kèo ly hôn” khiến vợ sững người

Cô gái quát người đàn ông không nhường ghế trên xe bus, và cái kết không tưởng