“Anh không cho phép!”, đột nhiên tôi nghe thấy anh hét lên giận dữ: “Tin anh đi, trên thế giới này, chỉ có anh mới có thể cho em một bầu trời bao la để cho em tự do bay lượn…”
Thất Thất, em cũng rất muốn tin tưởng anh, thật đấy! Thế nhưng, anh lại là một câu đố mà ông trời dùng để mê hoặc con người, một câu đố bí ẩn và khó đoán. Khi đôi tay anh dang rộng, đó chính là bầu trời cao bao la của thế giới này, nhưng cũng có thể là địa ngục trần gian đáng sợ nhất của con người.
“Không, đó không phải thứ em cần!”, tôi lắc đầu, không ngừng lùi lại phía sau, “Giấc mơ của em là đặt chân lên quỹ đạo bay của bồ công anh, tự do chạy nhảy!”
“Nói cho em biết, anh mới là giấc mơ suốt đời của em!”, anh tiến lại gần, nâng cằm tôi lên, kiêu ngạo nói. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy đôi môi anh kề sát vào môi tôi. Trong lúc giẫy giụa, tôi lại nhìn thấy nụ cười đầy tà khí kia: “Sau này em sẽ phát hiện ra anh chính là báu vật của em! Là món báu vật mà em vất vả tìm kiếm suốt đời này!”, nói xong, anh lạnh lùng thả tôi ra.
Cái con người này quả là kiêu ngạo nhất trần đời, cứ làm như mình là nhà tiên tri đại tài ấy! Ý chí của tôi chẳng dễ gì bị đạp đổ như vậy đâu… Thế nhưng tại sao, trái tim tôi lại cảm thấy thật bất an…
Ngày thứ ba, tôi bị Hạ Thất Lăng gọi dậy từ sáng sớm, không hiểu là do có tâm trạng tốt hay đang cao hứng anh ta lại phá lệ dậy sớm dẫn tôi đi khắp nơi. Tôi mang theo giấc mộng dang dở đêm qua, mơ màng đi theo anh, không phân biệt rõ đông tây nam bắc, chỉ biết ngây ngô đi theo người dẫn đường trước mặt mình…
Khi tôi thực sự tỉnh giấc, phát hiện ra mình đã ở trên chiếc tàu lượn trong công viên, như một người điên chợt bừng tỉnh, việc đầu tiên tôi làm là hét lên. Vào khoảnh khắc nhìn xuống mọi thứ ở bên dưới, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Cơn ác mộng khủng khiếp nhất của đời người chính là tỉnh dậy thấy mình đang đi về phía địa ngục.
“Cái xác không hồn kia, đây là món quà anh tặng em ngày hôm nay! Cũng được lắm chứ hả?”, mắt tôi như hoa lên, cái đầu của Hạ Thất Lăng như đang lắc lư trước mặt tôi. Nụ cười trên miệng hé nở, nụ cười chứa đầy ta khí.
Xuống khỏi chiếc tàu lượn, tôi cố gắng hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, hai mắt như trắng dã ra, tôi cúi đầu không nói được nửa lời.
Tiếp đó anh ta dẫn tôi đến khu vườn thực vật, ngắm nhìn những loài hoa đang đua nhau khoe sắc, rồi đến công viên chèo thuyền ngắm mặt hồ, đến khu giải trí chơi các trò chơi điện tử, chơi ném tiêu… Nói ra thật xấu hổ, Hạ Thất Lăng phi tiêu bách phát bách trúng, thắng được cả một quả bóng rổ, còn tôi ném cả ngày mà chẳng trúng được một cái.
Chiều tối, phần lớn các khu vui chơi ở đây chúng tôi đều đã đi qua. Cho đến giờ đây là lần đầu tiên tôi đến chơi ở các khu vui chơi. Mặc dù người đi bên cạnh là một con quỷ sa tăng nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ, rất hài lòng. Thật đấy! Tôi giống như một người bị nhốt trong phòng tối hết ngày này qua ngày khác, thế rồi có một ngày, chủ nhân bỗng nhiên mở toang cửa sổ, cho tôi thò bàn tay ra ngoài, cảm nhận những tia nắng mặt trời đang nhảy nhót trong lòng bàn tay. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi, hoàn toàn mãn nguyện.
“Này, cho em!”, tôi đang đứng ngây người ra ở khu thương mại thì đột nhiên Hạ Thất Lăng đến bên, chìa ra một cây kem trước mặt tôi.
“Ơ… cám ơn anh! Anh cũng biết là em thích vị dưa vàng à, thật là hiếm có đấy!”, tôi đưa tay đón lấy cây kem trong tay anh, mỉm cười thích thú.
“Hừ…”, anh liếm cây kem trên tay, sau đó lạnh lùng nói: “Thực ra em và anh cùng thích ăn kem vị dâu tây. Chỉ có điều, em không chịu thừa nhận cùng thích một thứ gì đó như anh, nên đã miễn cưỡng ép buộc bản thân mình thích vị dưa vàng! Anh nói có đúng không?”
Nghe xong câu này, tôi đột nhiên cảm thấy hoang mang, giật lùi ra sau mấy bước, suýt chút nữa ngã ngửa ra đất.
“An Thanh Đằng, cùng thích một thứ như anh khiến em cảm thấy khó chịu lắm sao? Hừ…”, anh cười nhạt, sải bước về phía trước.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má, tôi từng nghĩ rằng trên đời này, người hiểu tôi nhất chính là Lạc Lạc, nào ngờ, người nhìn thấu tim gan tôi nhất lại chính là Hạ Thất Lăng! Chỉ có điều, anh ấy luôn lặng lẽ đứng phía sau, chưa bao giờ từng nói ra. Tôi cũng rất muốn chung thủy với những gì mà mình yêu thích, thế nhưng anh ấy mạnh mẽ, to lớn đến như vậy, chẳng mất chút sức nào cũng dễ dàng phá hủy những thứ nghịch mắt xung quanh anh. Tôi là người mà cả đời này anh ấy chán ghét và chê bai nhiều nhất, những thứ mà chúng tôi cùng thích, lần nào anh ấy cũng không chút nào do dự hủy hoại nó…
Chính vì vậy tôi mới lựa chọn cách phản bội, lựa chọn cách làm ngược lại…
Vài ngày sau đó, ngày nào Hạ Thất Lăng cũng ở trong phòng ngủ, ngủ lì cả ngày lẫn đêm. Không có người dẫn đi, giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, tôi cũng không dám tự ý chạy lung tung. Kì lạ là, cứ mỗi lần đến giờ ăn cơm, anh ấy lại chui ra khỏi chăn mặc áo khoác vào và ra ngoài, sau đó xách một hộp cơm mang về, đôi môi vẫn còn bóng nhẫy.
“Này, ăn cái này đi!”, anh nhướn mày kiêu ngạo, sau đó đưa hộp cơm ra trước mặt tôi, “An Thanh Đằng, hãy ngoan ngoãn một chút, nếu không anh sẽ tiếp tục cay nghiệt với em!”
Tôi cúi đầu không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm, bây giờ tôi ăn nhiều hơn bất cứ lúc nào. Chớp mắt mà tôi đã ăn hết sạch cả hộp cơm đầy.
“Trong lúc anh ngủ hãy cẩn thận suy nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng anh nghe chưa? Nói không chừng tối nay anh lại hứng lên cho em đi ăn uống thoải mái thì sao!”, Hạ Thất Lăng cười đắc chí, sau đó lại quay lưng về phía tôi tiếp tục ngủ.
Từ sáng tới tối chỉ biết có ngủ! Thế nhưng, ngủ nhiều như vậy mà sao trạng thái tinh thần của anh chẳng có chút chuyển biến tốt nào nhỉ? Thậm chí ngày càng tồi tệ hơn? Hừ, mình chẳng thèm quan tâm đến cái tên xấu xa đó, cả ngày chỉ biết nghĩ cách làm khổ tôi! Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, thực ra cơm anh ta mua cho tôi cũng đâu đến nỗi tệ, ba thịt một rau, Mặc dù không thể bằng so với lúc ở nhà, nhưng ra khỏi nhà ai dám đòi hỏi quá nhiều? Có thể ăn no bụng đã là ân huệ mà trời ban cho rồi. Tôi cầm điện thoại lên, mấy lần định bấm vào phím mở máy nhưng đều bị một bàn tay vô hình nào đó giữ lại. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi bờ mi màu bạc lạnh lùng kia là tôi lại ngoan ngoãn tắt máy rồi cất điện thoại đi.
***
Tối đến, tôi đi ngủ rất sớm, thế nhưng cái tên Hạ Thất Lăng kia tự nhiên lại bò dậy. Tôi ôm lấy chăn, nhìn anh ấy đứng dưới gương chải chuốt, cẩn thận chỉnh sửa từng lọn tóc, từng cái khuy áo, từng cái khuyên tai… Sau đó, anh đến bên giường, gõ nhẹ vào trán tôi rồi cầm điện thoại ra ngoài.
“Anh định đi đâu?”, không thể im lặng thêm được nữa, tôi liền bật dậy gọi anh.
“Không phải em ngủ sao? Sao tỉnh nhanh thế?”, anh đứng ngây ra, hình như bị tiếng gọi của tôi làm cho giật mình.
“Muộn thế này rồi, anh còn