Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ánh trăng không hiểu lòng tôi (xem 4676)

Ánh trăng không hiểu lòng tôi

phận phát lương luôn dựa vào ưu thế của mình, lười biếng ranh mãnh, ỷ thế của mình nên cố ý ức hiếp và coi thường những người Hồ Nam, chuyện ấy Hướng Viễn cũng đã nghe thấy. Mâu thuẫn và bất mãn của nhóm Hồ Nam với nhóm bản địa đã tồn tại từ lâu.Chuyện lớn thì tuy vẫn chưa bộc phát, xong nó như một quả bom bị chôn dưới đất.Đó cũng là chuyện mà Hướng Viễn cảm thấy khá lo lắng.


Nhưng chức quyền của Hướng Viễn chỉ giới hạn trong bộ phận kinh doanh marketking, những việc khác cô không tiện hỏi đến. Cô đã gián tiếp nói với Diệp Khiên Trạch về suy nghĩ của mình: cách chiêu mộ nhân viên như vậy không được hay lắm. Người cùng quê tìm người cùng quê, người thân tìm người thân, những nhóm nhỏ thế này không có lợi cho sự phát triển của công ty. Đã không phải là của nhà nước, còn tồn tại những người gọi là nhân viên chính thức, cùng nghề mà lại bất bình đẳng thì những nhân viên bản địa chính thức kia nếu không áp chế, e rằng sớm muộn cũng xảy ra chuyện.


Diệp Khiên Trạch cũng biết cô có lý, song anh nói, băng ba tấc đóng không chỉ do một ngày trời lạnh, đặc biệt là chế độ đãi ngộ của Giang Nguyên hiện nay đã có từ lâu đời, không thể một sớm một chiều bỏ được. Những nhân viên chính thức ấy trẻ nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, đã làm việc với Diệp Bỉnh Lâm cả đời, không có công lao thì cũng đã “lao khổ”. Họ đã quen với những ưu đãi của công ty, hễ thay đổi đãi ngộ với họ thì họ lại làm sứt mẻ tình cảm của những nhân viên kỳ cựu, hơn nữa họ đi rồi cũng không chống lại nổi tính cạnh tranh ác liệt trong thương trường, chi bằng cứ như cũ, đợi họ lần lượt nghỉ hưu thì mọi chuyện dễ làm hơn.


Hương Viễn tuy không đồng ý với cách nói của anh, song cũng không thể tiếp tục than vãn thêm. Giang Nguyên là của Diệp gia, cô biết thái độ của Diệp Khiên Trạch ở mức độ nào đó cũng đại diện cho suy nghĩ của chú Diệp, họ đều là những người trọng tình cảm, cũng có một trái tim từ bi nhân hậu. Cho dù Hướng Viễn cho rằng trong kinh doanh không nên quản lý như vậy, song chỉ có thể tự nhủ với mình, Giang Nguyên không phải của cô.


Phải, tiếc là không phải của cô.


Sở dĩ cô quan tâm đến cái họ “Đằng” này như thế, đều vì một người họ Đằng khác – Đằng Vân, Phó tổng giám đống công ty đầu tư Quảng Lợi. Đằng Văn là người Hành Dương. Lúc đầu chẳng qua chỉ là một sinh viên cao đẳng ngành kế toán, được Diệp Bỉnh Văn đích thân gọi đến công ty, làm một chân thủ quỹ nho nhỏ trong bộ phận kế toán của công ty Quảng Lợi, song người này cũng khá cầu tiến, sau khi đi làm tự thi lên đại học, tiếp tục tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại chức, văn bằng chứng chỉ đều lấy được. Do biểu hiện xuất sắc, Đằng Vân rất được Diệp Bỉnh Văn tán thưởng, từ thủ quỹ chuyển thành turởng phòng kế toán, trưởng phòng đầu tư, bây giờ là cánh tay thứ hai của Quảng Lợi, chỉ dưới mỗi Diệp Bỉnh Văn. Có thể nói rằng, anh ta là trợ thủ đắc lực do một tay Diệp Bỉnh Văn cất nhắc.


Hướng Viễn từng nghe nói đến người này nên cũng dành thời gian quan tâm đến.Đằng Vân này nói ít làm nhiều, là một nhân tài, cũng luôn trung thành với Diệp Bỉnh Văn, song anh ta là người rất có tư tưởng, lúc làm việc củng có chủ kiến. Không biết vì lý do gì mà một hai năm gần đây quan hệ giữa anh ta và ân nhân Diệp Bỉnh Văn dần dần rạn nứt, Diệp Bỉnh Văn bắt đầu thấy bực bội với anh ta. Lần gần đây nhất khi hai người tranh cãi trong công việc, Diệp Bỉnh Văn chỉ vào mặt anh ta nói trước mặt nhiều ngừi của Quang Lợi: “Tôi có thể cho anh ngày hôm nay cũng hoàn toàn có thể phế bỏ anh”. Đằng Vân cười nhạt không nói.


Hướng Viễn thấy khá thú vị với cảnh đó.Trong lòng cô hiểu, Diệp Bỉnh Văn khá ưa thích chuyên quyền, thích nghe lời nịnh nọt nhưng Đằng Vân không phải thuộc hạ cun cút kiểu một con chó. Bản thích một người thông minh có chủ kiến thì đồng thời không thể yêu cầu anh ta nhất nhất nghe theo bạn, giống như phụ nữ khi chọn một người đàn ông nhẹ nhàng ưu tú thì không thể hy vọng anh ta dứt khoát lạnh lùng khi chọn chuyện gì đó.


“Trưởng phòng Hướng, cô đoán đúng rồi, Đằng Tuấn này là em họ của Đằng Vân.Lúc đó đội bảo vệ đã đủ người, có điều Phó tổng Đằng đã đích thân tìm đến, làm sao không đồng ý được? Kể ra thì Đằng Vân cũng được lắm.Khi tôi nói làm bảo vệ vất vả, nếu là em họ anh thì có thể sắp xếp một vị trí tốt hơn. Song anh ta nói em họ từng nhập ngũ, chẳng biết làm gì hơn, có công việc làm đã cảm kích lắm rồi. Sao vậy, Đằng Tuấn này đã phạm lỗi gì à?”, trưởng phòng nhân sự nói.


Không, không có.Cậu này cũng được lắm, tôi thấy không quen nên hỏi thăm thôi”, Hướng Viễn lập tức cười đáp.


Cậu ta lại là em họ của Đằng Vân.Suy nghĩ thoáng lướt qua trong đầu Hướng Viễn, cô phải giữ cậu ta lại, phòng chấm công đối diện với phòng bảo vệ cổng, có lẽ người phải chuyển vị trí công việc là Hướng Dao.


Chương 25: Dục Vọng Bị Phong Ấn


Dưới ánh trăng miền sơn cước mãi mãi sáng trong như thưở nào, người ấy với dáng vẻ cúi đầu, mỉm cười, quay người đi cùng hình bóng ánh trăng vụn vỡ và nhợt nhạt đã nằm lại trong một góc sâu thẳm trái tim cô, đã lặng lẽ làm nguội lạnh sự tham lam của cô.


Hướng Viễn đến bộ phận sản xuất xem qua lịch sắp xếp sản xuất và kế hoạch giao hàng của mấy công trình sắp tới, xác định hợp đồng giao hàng không sai sót gì mới đi bộ lên lầu. Cô thích chậm rãi đi lên từng bậc thang sau đó rũ sạch những chuyện ám ảnh trong lòng.


Những người hiện đại đều thích ngồi, không thích đứng, thích nằm hơn thích ngồi, bình thường nếu thang máy không hư hỏng thì những người không có nguyên nhân gì đặc biết mà chịu khó leo cầu thang là cực kỳ hiếm hoi. Hướng Viễn đã ngõ hẹp tương phùng với Diệp Bỉnh Văn ở đoạn rẽ giữa lầu năm và lầu sáu, không thể nói là không bất ngờ.


Kính râm của ông ta vẫn chưa bỏ xuống. Đương nhiên Hướng Viễn biết đó là do trận kịch chiến xảy ra tối qua ở bệnh viện, trên mắt ông ta và Diệp Khiên Trạch đều xây xát ít nhiều. Ông ta muốn dùng kính râm che giấu, bây giờ đi cầu thang bộ để xuống lầu, chứng tỏ cũng không muốn bị người khác nhìn chằm chằm trong thang máy.


“Dáng vẻ này của Giám đốc Diệp rất có phong độ của Vương Gia Vệ. Chịu khó đi bộ xuống lầu, chắc muốn tránh né những người ngưỡng mộ chăng?”, Hưỡng Viễn ngước lên quan sát với vẻ thích thú.


Trong công ty chẳng mấy ai dám đùa với Diệp Bỉnh Văn như vậy, những người cấp dưới thì không nói làm gì mà ngay đến Diệp Khiên Trạch cũng nể ông ta là trưởng bối nên mặc dù rất bất mãn nhưng cũng không dám đấu khẩu.


Song Diệp Bỉnh Văn không nổi giận, ít nhất thì vẻ mặt ông ta không biểu hiện điều đó. Ông ta đứng ngay chính giữa cầu thang, chắn ngang đường đi lên của Hướng Viễn.


Hướng Viễn đứng cách đó hai bậc, lặng lẽ đợi phản ứng của ông ta.


“Gan của cô lớn thật, tôi điên lên thì có lợi gì cho cô?”


Hướng Viễn cười to: “Tôi sợ gì chứ? Sợ giám đốc Diệp giẫn dữ rồi làm chuyện xằng bậy sao? Giám đốc Diệp cũng lớn tuổi rồi, ước chừng khẩu vị cũng không còn như thời trẻ nữa nhỉ”.


Trong tích tắc, Hướng Viễn đoán chắc Diệp Bỉnh Văn sẽ chồm đến bóp cổ cô nhưng cô không sợ ông ta. Trong vi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô Bé Du Côn Của Tôi

Cuộc sống này là của riêng bạn, đừng bận tâm đến lời bàn tán của người khác

Với hoàn cảnh này, ngoài im lặng để vợ ‘cắm sừng’, tôi không biết làm gì hơn

Đồ Heo Cô Chết Với Tôi

Đọc Truyện Tán Gái Khó Thế Sao Voz Full