Hướng Viễn chậm rãi rút từng ngón tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh.
Cô nói: “Khiên Trạch, tôi không phải thần thánh.”
Cô sợ không kéo nổi anh, mà còn khiến mình chìm xuống theo.
Hội nghị bàn về việc xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng vốn được lên lịch vào ngày hôm sau đã không thể diễn ra như đúng hẹn, thư ký của Diệp Khiên Trạch nói anh có việc không đến công ty được. Vào làm việc hơn một tiếng đồng hồ, Diệp Bỉnh Văn mới đeo kính râm, sắc mặt nặng nề u ám bước vào văn phòng, đến những người thân của ông ta cũng không dám gõ cửa phòng để tránh bị liên lụy.
Hướng Viễn lại đến rất sớm, hai người phụ trách đội bảo vệ vừa pha cho mình một cốc trà sớm, còn đang trò chuyện tin tức hôm qua đã thấy cô bất ngờ xuất hiện trước cửa văn phòng họ. Khác với những vị quản lý khác trong trung tâm quyền lực của Giang Nguyên, Hướng Viễn bình thường không cỏ ra hống hách, nhìn thì không nhảm hiểm như Diệp Bỉnh Văn, cũng không tỏ ra lịch sự xa cách như Diệp Khiên Trạch, thậm chí cũng không tỏ ra nghiêm túc như phó tổng Lý, phần lớn cô đều mỉm cười với mọi người, hiểu chuyện hơn ai hết. Nhưng những người hiểu cô trong Giang Nguyên đều vô thức thấy e sợ cô.Người càng không dễ nổi giận, không mấy khi gậy phiền hà thì càng dễ khiến người ta hoảng sợ khi đứng trước mặt, đặc biệt khi Hướng Viễn lại là người có tác phong “nói một là một, hai là hai” nổi tiếng.
“Chào đội trưởng Dương, đội trưởng Ngô”.
Lúc Hướng Viễn gõ cửa phòng bảo vệ rồi bước vào trong, đội trưởngDương và đội trưởng Ngô đều vội vả đứng dậy: “Trưởng phòng Hướng”.
Bình thường cô chưa khi nào đến văn phòng đội bảo vệ, không có chuyện gì thì nhất quyết không lui tới nên hai người đội trưởng một chính, một phó đều cảm thấy có phần bất an.
Không có gì đâu, tôi đến phòng nhân sự có chút chuyện, tiện đường tạt ngang qua đây, muốn xem lịch trực cổng mấy hôm nay của đội bảo vệ.
“A… được thôi, được thôi”. Đội phó Ngô vội vả đi tìm, đội trưởng Dương dè dặt hỏi: “Trưởng phòng Hướng, không xảy ra chuyện gì chứ?”
. Ông lo phía bảo vệ có vấn đề gì mà mình thì mù tịt thì chết.
“Có gì đâu, tôi chỉ tiện xem thôi mà”. Hướng Viễn lúc này đã nhận lịch trực ban của đội bảo vệ trong tháng này từ tay đội trưởng Ngô, nhìn qua vài lần, hỏi một câu với vẻ hờ hững: “Anh chàng trực tối qua tên Đằng Tuấn?”
“Vâng, vâng, là Đằng Tuấn.Đến đội bảo vệ này hơn một năm rồi. Tên này bình thường cũng khá chững chạc, có phải hắn đã gây họa gì không?”.Đội trưởng Dương xem như cũng đã tìm ra được mục đích Hướng Viễn đến đây.
Hướng Viễn cười: “Đội trưởng Dương và đội trưởng Ngô mọi khi quản lý rất tốt, làm gì lại có họa nào được. Nhưng các chú biết đấy, gần đây mấy linh kiện kim loại trong các thùng xe bị trộm mỗi lúc một nghiêm trọng, chú ý hơn một chút cũng tốt, ngoài việc tuần tra ban đêm ra, cổng chính cũng nên chịu trách nhiệm. Không còn gì khác nữa, hai vị tiếp tục uống trà đi, Thiết Quan Âm này cũng thơm đấy chứ”.
Nếu cô đã điểm danh Đằng Tuấn, tức là đã định mời anh ta đi khỏi nơi này, hai người đội trưởng đội bảo vệ đều đã lão làng, tuy cô không nói cụ thể là vì điều gì, song họ cũng biết phải làm gì.Có điều khi nhìn thấy cái tên này, trong lòng Hướng Viễn hơi ngạc nhiên, chắc không trùng hợp thế chứ, cô nghĩ.Thế nhưng dù sao cô vẫn là người thận trọng, chỉ cần có chút nghi ngờ thì đời nào chịu bỏ qua nên sau khi rời phòng bảo vệ, Hướng Viễn cố ý đến phòng nhân sự một chuyến.
Trưởng phòng nhân sự thông thuộc hơn cô, chị ta dễ dàng tìm ra tư liệu về anh chàng bảo vệ tên Đằng Tuấn ấy. Xem ra thì thấy năm nay cậu ta hai mươi hai tuổi, người Hành Dương – Hồ Nam, đã từng đi quân đội ở biên giới ba năm, sau khi xuất ngũ đến làm bảo vệ ở Giang Nguyên.
Cậu ta và Đằng Vân của Quảng Lợi có quan hệ gì? Thực ra khi biết quê quán của Đằng Tuấn, trong lòng Hướng Viễn đã có đáp án.Họ Đằng ở thành phố G này không nhiều, huống hồ là trong công ty có đến hơn hai nghìn người, còn là người cùng quê, nếu bảo không có quan hệ gì thì cũng là quá miễn cưỡng.
Khi Diệp Bỉnh Lâm còn quản lý Giang Nguyên đã đề xướng “nhân tính hóa quản lý”, ngoài những chức vụ quan trọng thì nhân viên bình thường đa phần ưu tiên cho người thân của chững người trong bộ phận đó, làm như thế kỳ thật cũng có lợi cho việc ổn định đội ngũ nhân viên, có điều cũng tạo nên những mối quan hệ lằng nhằng vô cùng phức tạp.
Như Giang Nguyên hiện giờ, đã ngấm ngầm hình thành nên ba bang phái lớn…
Một là người bản địa, rồng dữ không đè được rắn đất, những nhân viên người thành phố G đương nhiên là phái có số lượng đông nhất, đa số là quản lý cấp trung của những phòng ban. Công ty con và kho hàn đều do người bản địa nắm giữ, nhưng cũng vì chiếm được thế “chủ nhà” mà họ có được sự ưu tú bẩm sinh, song cũng không đoàn kết cho lắm.
Hai là người Giang Tây, Diệp Bỉnh Lâm ngày xưa từng đến Giang Tây, lại cưới vợ sinh con ở đó nên Giang Tây là quê hương thứ hai của ông. Khi sự nghiệp đã thành công, ông đã sắp xếp cho những người quen ở đó và gia quyến của họ làm việc trong công ty, bao gồm cả Hướng Viễn.Họ được xem là một phái thiên tài và kiêu ngạo của Giang Tây. Nhưng Hướng Viễn chẳng những không thú vị gì với việc kéo bè kết cánh, mà còn gay gắt phản đối với những việc như họp hội đồng hương. Những người cùng quê với cô, những người thông minh nhanh nhẹn, học kỹ thuật cũng nhanh, đa số làm ở bộ phận kỹ thuật, nhân số tuy không nhiều lắm nhưng họ rời quê hương lập nghiệp nên cũng khá là an phận thủ thường.
Phái cuối là nhóm Hồ Nam.Hồ Nam không xa xa thành phố G lắm nên luôn là dòng chủ lưu “xuống Nam lập nghiệp”. Theo sự phát triển không ngừng của công ty, nhân viên quê ở Hồ Nam cũng theo đà tăng trưởng, đặc biệt là những người ở Hành Dương. Họ có thể chịu khổ, lại chịu khó làm việc, cũng rất đoàn kết, rất được đón nhận ở một nơi thuộc ngành công nghiệp nặng như Giang Nguyên. Phó tổng Lý chính là sinh viên người Hồ Nam, mười mấy năm đã từ từ phát triển sự nghiệp từ tầng thấp nhất.Nhưng ngoài phó tổng Lý là quản lý cấp cao ra, đại đa số nhân viên người Hồ Nam vẫn làm việc ở những cấp bậc bình thường nhất. Họ “bao thầu” những công việc nặng nhọc nhất, vất vả nhất Giang Nguyên nhưng thu nhập lại không cao, đặc biệt là so với những nhân viên bản địa được ký hợp đồng vô thời hạn. Họ cùng làm những công việc như nhau, song lĩnh được số lương khác nhau, thêm vào đó là những nhân viên cố chấp làm ở bộ