Hướng Viễn nhớ đến gương mặt trắng xanh của Diệp Linh, thầm tán đồng với lời của bà Diệp. Tự nhiên, cô liếc về phía Diệp Khiên Trạch một cái, anh đang cúi đầu húp canh, thần sắc vẫn điềm tĩnh như thường.
Sau khi ăn được một lúc, Diệp Linh mặc một bộ váy áo đơn giản bước vào nhà. Hướng Viễn và cô nhìn nhau chào, Hướng Viễn cảm thấy dường như cô còn mỏng manh hơn cả lần trước, người như một tờ giất trắng. Cô cũng nhìn thấy Hướng Viễn, thái độ vẫn khá hữu nghị, gật đầu lên tiếng chào: “Hướng Viễn, chị đến rồi, lâu quá không gặp”.
“Ừ, Diệp Linh, lâu quá không gặp”. Hướng Viễn thấy cô nói với mẹ rằng mình sẽ ăn muộn một chút rồi đi thẳng lên lầu. Lúc đi ngang trà kỷ bên salon, Diệp Linh khựng lại quan sát bình hoa, cau mày nói: “Sao cứ thấy kỳ quặc thế nào ấy”. Cô vừa nói vừa đưa tay nhấc một cành diên vĩ trong đó ra, rồi lại rút thêm một cành cúc đại đóa rồi lẩm bẩm: “Thế này chẳng phải đẹp hơn sao?”
Làm xong, Diệp Linh quay đầu nhìn về phía bàn ăn. Khoảng cách xa như vậy nhưng Hướng Viễn vẫn biết cô đang nhìn ai, ánh mắt ấy của cô nàng rõ ràng là đang chờ đợi sự tán đồng của người đó. Diệp Khiên Trạch không nói gì, lúc đặt đũa xuống khóe môi hơi nhướn lên, Diệp Linh ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ. Khoảnh khắc đó, Hướng Viễn cảm thấy hoa sau lưng cô ấy cũng mờ nhòe màu sắc.
Đêm ấy, Hướng Viễn nằm trong phòng dành cho khách của Diệp gia nhưng không thể ngủ nổi. Cô không phải là người lạ chỗ nhưng bóng dáng bình hoa trong phòng khách và hai nụ cười mơ hồ kia không ngừng hòa quyện vào nhau khiến tinh thần vốn đang mệt mỏi của cô bỗng trở nên vô cùng tỉnh táo. Cô không thể nhìn nhầm, nhưng thà rằng cô nhìn nhầm, đoán nhầm, nghĩ nhầm còn hơn. Đó không phải là sự ăn ý và thân mật giữa anh trai em gái. Đó là sự hòa hợp giữa hai trái tim, sự giao lưu không cần ngôn ngữ. Đó là nụ cười hiểu ý nhau chỉ thuộc về “giữa hai người họ” mà thôi.
Cô ngồi bật dậy túm lấy ga trải giường phía dưới, chất liệu vải mềm mát và trơn tuột. Cô vận sức nhưng vẫn chẳng nắm bắt được gì, mà nắm bắt rồi cũng không thể giữ chặt.
Mình thật ngu ngốc, Diệp Linh họ Diệp, mẹ cô ta được gả cho bố anh, bây giờ họ là anh em, thế nhưng, nếu họ đồng ý thì có thể không phải thế. Năm năm rồi! Hướng Viễn nhớ ra cô và Diệp Khiên Trạch sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau đã năm năm, người hiểu anh nhất không còn là cô nữa. Hướng Viễn chưa bao giờ chịu thua bất kỳ ai nhưng cô lại không ngờ rằng, cuối cùng, mình lại bại dưới tay thời gian và khoảng cách.
Hướng Viễn chưa từng xúc động như bây giờ, cô tốc chân nhảy xuống giường, mở cửa phòng bước ra ngoài. Lần đầu tiên cô quên không hỏi bản thân mình muốn làm gì, quên hỏi xem mình làm thế này có ý nghĩa gì. Cô chỉ muốn đứng cạnh anh, có lẽ cô sẽ hỏi xem Diệp Linh có ý nghĩa gì đối với anh, có lẽ cô sẽ thuyết phục anh đnừg ra nước ngoài mà hãy ở lại bên cô, có lẽ cô sẽ chẳng nói gì, chỉ nhìn anh thật chăm chú và chân thành.
Phòng khách ở tầng một, cô bám vào tay vịn cầu thang bằng gỗ mát lạnh bước lên, đôi dép đi trong nhà bà Diệp tặng cô bước đi không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Căn phòng đầu tiên trên tầng hai, cửa phòng hé mở, Hướng Viễn lặng lẽ đứng dựa gần đó, nghe tiếng nói chuyện rì rầm từ trong phòng vọng ra, những lời cô muốn nói, những câu hỏi cô muốn hỏi, thì ra đã có người còn gấp gáp muốn có được câu trả lời hơn cô…
“Chị ta là ai? Còn em là ai?”
“Đừng đi, đừng đi có được không?”
“Em không muốn xa anh.”
…
Yêu nhiều hơn một chút thì sẽ thấp hèn như vậy. Hướng Viễn nghĩ, cô và cô gái sắc mặt tái xanh bên kia cánh cửa phòng có gì khác nhau? Màn đêm lành lạnh như vậy cũng tốt, sự xúc động và mù quáng trước đó cũng dần lạnh theo tay chân cô. Hướng Viễn bước từng bước xuống lầu, lúc quay người đi, cô thoáng nghe thấy tiếng khóc sau cánh cửa phòng.
Kỳ thực, cô và Diệp Linh vẫn khác nhau, vì ít ra, cô không cần phải khóc lóc như thế.
Hướng Viễn về phòng, với tay tắt ngọn đèn nhỏ đầu giường, mọi thứ thoáng chốc chìm trong bóng tối. Cô nhớ lại sau tiếng khóc của Diệp Linh, hình như cô đã nhìn thấy cuối hành lang cách đó hơn mười mét, cửa phòng chú Diệp và vợ cũng hé mở rồi lặng lẽ khép lại.
Có phải ngoài Diệp Quân ra, mỗi người trong ngôi nhà này đều không thể chợp mắt? Hướng Viễn nhắm mắt lại, chiếc giường mềm mại xa lạ, như thể phía dưới có một đôi tay đang kéo cô xuống. Từ trước tới giờ chưa có ai nói với cô rằng buổi đêm ở thành phố còn đen tối hơn cả đường đêm khi đi trong núi, Cô nhớ đến ánh trăng phản chiếu xuống mặt suối và cả chàng thiếu niên ôm gối ngắm trăng với cô. Khi ấy anh bảo: “Chúng ta sẽ mãi mãi không có xa nhau”. Nhưng “mãi mãi” là gì chứ? Những người đang sống ai có tư cách nói mãi mãi? Cho dù muốn hay không, chẳng ai có thể hứa hẹn “mãi mãi” không xa nhau.
Chương 9: Trùng Phùng Tức Là Ly Biệt
Nếu dưới chân là bùn đất thì cô cũng cam lòng để anh đi. Giống như con diều, chỉ cần dây còn nằm trong tay, cho dù bay cao bao nhiêu đi rồi sẽ có ngày quay trở lại.
Trưa hôm sau, Diệp Bỉnh Lâm đi công tác về sớm hơn dự định. Lúc ăn trưa, xem như cả nhà họ Diệp đều tề tựu đông đủ. Diệp Bỉnh Lâm luôn yêu quý Hướng Viễn nên khi gặp mặt khó tránh khỏi trò chuyện rôm rả tâm đầu ý hợp. Nghe xong một vài chuyện mới trong thôn, ông sực nhớ ra điều gì đó và hỏi ngành học của Hướng Viễn.
“Ngành kế toán ạ”, Hướng Viễn đáp.
Diệp Bỉnh Lâm cười nói: “Chuyên ngành giỏi nhất của Đại học G thực ra là kiến trúc và cơ khí nhưng ngành Kế toán gần đây cũng được. Chú tiến cử Đại học G với cháu không chỉ vì chú cũng tốt nghiệp trường này ra mà hơn nữa sau khi tốt nghiệp chú còn ở lại trường giảng dạy một khoảng thời gian, quen biết với rất nhiều công nhân viên chức trong trường, chủ nhiệm ngành kế toán trước kia cũng là bạn chú. Xã hội này có quen biết nhiều thì mới làm ăn khá được, cháu học ở đó cũng sẽ được quan tâm hơn…” Ông thở dài rồi nói tiếp: “Trước đây chú học cơ khí, bây giờ ra ngoài lăn lộn làm ăn cũng là làm ngành cũ. Vốn cứ mong chờ con cái lớn lên sẽ kế nghiệp cha nhưng thàng nhóc Khiên Trạch này cứ hờ hững. Học cấp ba không chịu chọn môn tự nhiên thì cũng có thể bỏ qua nhưng học đại học thì cũng nên chọn mấy ngành như quản lý chứ. Học xong rồi thì có thể giúp ông già này làm việc, đằng này nó lại chọn ngành Triết học. Đó chẳng phải là muốn chọc chú tức chết hay sao?”
Vẫn thấy chưa hả giận, ông trừng mắt với Khiên Trạch ngồi kế bên, tiếp tục: “Con không thể học Hướng Viễn làm người có trách nhiệm một chút được à?”. Thấy ánh mắt có phần ngượng ngùng của Hướng Viễn, Diệp Khiên Trạch cười khổ một tiếng rồi im lăng, cúi đầu ăn cơm.
Nói đến đây, Diệp Bỉnh Lâm tự nhiên nghĩ đến vấn đề khác: “Phải rồi, Khiên Trạch, chuyện bố nói con suy nghĩ đến đâu