Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Ánh trăng không hiểu lòng tôi (xem 4532)

Ánh trăng không hiểu lòng tôi

sao? Đúng là một chuyện tốt. Chú Diệp cháu còn nói, chú ấy bận quá nên không về được, bọn trẻ đều phải đi học nên nhờ em trai chú ấy đến làm giúp chuyện này. Nào, đây chính là Tiểu Diệp tiên sinh đấy.”


Hướng Viễn vẫn đang nghe lời chú hai Lý nói thì người đàn ông kia đã mở lời: “Cô là Hướng Viễn?”


Hướng Viễn mỉm cười đáp lại: “Chào chú Tiểu Diệp.”


Ông ta đứng dậy, hờ hững đưa một tay ra: “Tôi là Diệp Bỉnh Văn.”


Đây là lần đầu tiên Hướng Viễn gặp một người có khí tiết đến thế. Cô cảm thấy bắt tay lịch sự thì cũng không cần dùng sức như vậy, không biết là do vô tình hay cố ý mà người đàn ông này lúc bắt tay đã làm cô cảm thấy đau nhói. Cô rút tay ra với một vẻ tự nhiên, sự đụng chạm đó khiến cô không thích ứng được – lạnh lẽo mà cứng nhắc, trái ngược với nụ cười trên gương mặt ông ta. Cô bỗng thấy nhớ hơi ấm mà Diệp Khiên Trạch đã lưu lại trong lòng bàn tay cô.


Diệp Bỉnh Văn muốn đến thăm nhà Hướng Viễn, cô cũng không có lý do gì để từ chối. Chú hai Lý chủ động dẫn đường, những người hiếu kỳ cũng đi theo đến tận nhà họ Hướng.


Một đoàn người rầm rộ kéo đến khiến Hướng Dao vừa về nhà đã cảm thấy chân tay lóng ngóng. Diệp Bỉnh Văn đảo quanh một vòng nhà rồi mới yên tâm ngồi xuống bên bàn uống trà. Hướng Viễn cũng không bắt chuyện gì với ông ta. Dần dần, hàng xóm láng giềng thấy vô vị rồi tản mác hết. Chú hai Lý hiểu biết hơn những người khác nên cũng cười hà hà vài tiếng rồi mượn cớ rút lui về ủy ban thôn. Trước khi đi vẫn không quên nhắc Diệp Bỉnh Văn rằng huyện đã chuẩn bị bữa tiệc chào đón ông.


Mọi người đã đi hết, Diệp Bỉnh Văn vẫn ngồi xoay xoay tách trà. Hướng Viễn chú ý thấy tay ông ta không rời tách trà nhưng từ đầu đến cuối không hề uống một ngụm nào.


“Diệp… Diệp tiên sinh, Khiên Trạch và chú Diệp vẫn khỏe chứ?”, Hướng Viễn phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.


“”Ừ, rất khỏe.” lúc Diệp Bỉnh Văn nói, lông mày nhướng lên theo thói quen.


“Vậy có phải chú có việc gì muốn nói với tôi?”, Hướng Viễn không vòng vo, cô luôn cảm thấy muốn đối phó với người khó chịu thì cách tốt nhất là nói thẳng vào vấn đề.


Cuối cùng, Diệp Bỉnh Văn cũng đặt chiếc tách xuống rồi nói: “Tôi cũng không biết vì sao anh cả lại nằng nặc đòi giúp cô đi học nhưng anh ấy đã quyết, tôi cũng không tiện hỏi. Cô đi học thì cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng bây giờ bọn thanh niên vong ân bội nghĩa quá nhiều, điều tôi muốn biết là Diệp gia giúp đỡ cô, cô có thể giúp gì lại?”


“Vậy phải xem chú Diệp cần tôi làm gì và nó có nằm trong khả năng của tôi hay không”. Câu trả lời của Hướng Viễn đã đặt vai trò người giúp đỡ cô lên Diệp Bỉnh Lâm chứ không phải là “Diệp gia”.


Diệp Bỉnh Văn cười, quan sát đánh giá tỉ mỉ Hướng Viễn hơn rồi nói: “Phải rồi, lúc nãy tôi có nghe cô nói, nhà cô chỉ còn hai chị em. Em gái cô chắc cũng sắp lên trung học đúng không? Cô đi rồi, bỏ em gái ở lại cũng tội nghiệp. Vậy thế này đi, chúng tôi chỉ có thể giúp một trong hai chị em, hoặc là hoàn thành ước mơ học đại học của cô, hoặc là đưa em gái cô đến trường trung học tốt nhất tronh thành phố cho đến khi nào cô bé tốt nghiệp đại học. Cô chọn cách nào?”


Hướng Viễn ngồi thẳng lưng lên, cô nhận thấy trên mặt Hướng Dao thoáng nét hoảng sợ. “Sự lựa chọn này vốn chẳng có ý nghĩa gì hết. Tôi học đại học, em gái tôi sau này nhất định cũng có thể hoàn thành việc học suôn sẻ. Chú thay tôi cảm ơn sự giúp đỡ của chú Diệp. Tôi tin rằng đây chỉ là một câu nói đùa của chú chứ không phải là ý của chú Diệp.”


Diệp Bỉnh Văn nhún vai, không truy hỏi vấn đề này nữa: “Cứ xem là như vậy đi. Hy vọng cô hiểu cho tính hài hước của tôi.”


“Nói chuyện với chú rất thú vị”, Hướng Viễn nói.


“Được rồi”. Diệp Bỉnh Văn vặn người một cái rồi đứng dậy nói tiếp: “Tôi còn phải đến huyện làm việc với mấy vị quan chức nhỏ nhạt nhéo kia. Đợi khi giấy báo gọi nhập học của cô về thì sẽ sắp xếp tiếp.”


Hướng Viễn tiễn ông ta ra cửa. lúc bước ra bậu cửa, Diệp Bỉnh Văn hạ giọng nói: “Nếu nhất định bắt cô phải chọn, cô vẫn sẽ chọn bản thân đúng không? Tôi thích những cô gái như vậy.”


Hướng Viễn không nói, tiễn ông ta về rồi cô mới quay vào nhà. Hướng Dao lên tiếng: “Chuẩn bị ăn cơm thôi!”.


Con bé chăm chú bày bát đũa, Hướng Viễn nhìn thấy có giọt nước đọng trên mép bàn ăn.


“Lại sao vậy?”


Hướng Dao dùng ống tay áo chùi mạnh rồi nói: “Thực ra khi nãy chị có nói hãy chọn chị cũng chẳng sao cả.”


Hướng Viễn thở dài: “Đừng có nghĩ lung tung làm chị rối thêm.”


Đầu tháng Chín, Hướng Viễn một mình vác hành lý gọn nhẹ đến không thể đơn giản hơn, đổi hai lần xe, cuối cũng đã nghe thấy tiếng còi của chuyến tàu hỏa phương Nam. Địa điểm mà cô muốn đến cũng như nơi mà cô lên kế hoạch đi làm trước đó, khác biệt chỉ ở chỗ trong hành lý có thêm giấy báo nhập học của trường Đại học G.


Hướng Viễn là đứa trẻ đầu tiên trong thôn đậu vào một trường đại học trọng điểm của tỉnh ngoài. Giấy báo nhập học được gửi về ủy ban thôn, chú hai Lý vui mừng chạy đến nhà Hướng Viễn báo tin, hàng xóm ai cũng bảo nơi nước non tù đọng của họ cuối cùng đã có một con chim phượng hoàng rồi. Lúc ấy, trên tỉnh còn có phóng viên truyền hình địa phương khệ nệ mang vác máy ảnh, máy quay phim xuống nói những gì đại loại như Hướng Viễn là trẻ mồ côi, tự lập gánh vác trọng trách của gia đình, chăm sóc em gái, cố gắng học hành, vượt qua nghịch cảnh, đỗ vào trường đại học giỏi, là tấm gương thanh niên tiên tiến xứng đáng được toàn tỉnh tuyên dương khen ngợi. Hướng Viễn đã từ chối, cô rất khinh thường những chủ đề tuyên dương như kiểu “Cám ơn khó khăn đã giúp tôi trưởng thành”. Gì mà “khó khăn giúp tôi trưởng thành”? Hướng Viễn cảm thấy những điều đó đều là trò đùa của những người ăn no lại nằm, chưa từng nếm trải cực khổ nghĩ ra. Cô chẳng thấy cảm kích khó khăn chút nào. Nếu có thể, ai lại muốn không cha không mẹ, không có gì cả chứ? Ai chẳng mong đợi có người che chở, ăn no mặc ấm? Nếu cô có thể chọn lựa bỏ qua khó khăn để trưởng thành thì còn tốt hơn bây giờ.


Khi Hướng Viễn rời nhà, Hướng Dao đã là học sinh lớp tám của trường trung học huyện. Trường trung học nhập học khá sớm, Hướng Viễn sắp xếp mọi việc cho Hướng Dao thật ổn thỏa, cho cô bé ở lại trong trường, nhờ chú thím hai Lý để mắt đến rồi mới yên tâm xuất phát.


Bên nhà họ Diệp đã biết kết quả thi của Hướng Viễn, họ liên tục gọi điện thoại cho cô. Đầu tiên là Diệp Bỉnh Lâm rồi đến Diệp Khiên Trạch, họ đều cảm thấy vui mừng thay cho cô. Diệp Quân thì chẳng thấy tin tức gì nhưng chẳng sao, họ sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Trường Hướng Viễn sắp theo học ở thành phố G, cô thừa nhận mình chọn thành phố này cũng là có ý cả. Ở đó có người cô yêu, có Đại học Khoa học Kỹ thuật tốt nhất và bến cảng tấp nập nhất. Diệp Bỉnh Lâm vừa tỏ ý muốn nhờ người đến Vụ Nguyên đón đã bị cô từ chối năm lần bảy lượt. cô không phải loại người cần có người chăm sóc, tuy chưa từng đi đâu xa một mình nhưng cô tin rằng mình có thể xoay sở được. Hơn nữa, nếu người đến đón là người như Diệp Bỉnh Văn thì cô thà chấp nhận một số chuyện p

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vì dấu vết này mà đứa con sơ sinh của tôi đã bị bố ghẻ lạnh ngay khi chào đời

Đòn trả thù cao tay của cô con dâu bị nhà chồng lừa cưới, lấy hết hồi môn

Mẹ chồng mất, 5 người con dâu khóc ngất chỉ có vợ tôi là mặt tỉnh bơ và sự thật sau đó khiến tôi hốt hoảng…

Osin của hotboy

Chồng luôn nghĩ tôi thích lên giường với đàn ông lạ