“Xin lỗi… cám ơn em.”
“Xin lỗi” là vì sự bạc bẽo nửa kiếp trước của em, vậy thì “cám ơn em” vì điều gì? Cám ơn Hướng Viễn đã giết chết cơn đau cuối cùng để một người bạc nhược như anh một cơ hội giải thoát? Anh vội vàng muốn đi đến một thế giới khác đến thế là để hẹn Diệp Linh? Vậy thì anh quấn quýt lấy con điếm Viên Tú kia là vì điều gì?
“Anh., cả đời này chỉ nợ hai người, một là A Linh, một là em…”, giọng Diệp Khiên Trạch mỗi lúc một nhỏ,”… Thứ đã bán… còn lại… anh để lại cho em, em xứng đáng có được… Con của Viên Tú … anh… chăm sóc…”.
“Tàu bị tràn nước rồi, tràn nước rồi…”
Giọng nói sau đó bị những tiếng kêu gào tuyệt vọng cắt đứt, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.
Hướng Viễn đờ đẫn tháo tai nghe ra, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Đôi mắt khô ráo như thể một miệng giếng cạn. Sau đó, cô chậm rãi dùng hai bàn tay ôm trọn gương mặt mình.
Một lúc sau, cô nhanh nhẹn lấy usb ra khỏi vi tính, thu dọn nó vào giấy gói rồi ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió.
Bệnh viện tâm thần mà Viên Tú đang điều trị điều kiện không được tốt lắm. Hướng Viễn không còn tâm trạng nào thưởng thức trà do chính tay viện trưởng rót, cô chán ghét nơi này nên chỉ yêu cầu gặp Viên Tú một lúc.
“Tất nhiên là được, theo lời dặn của cô, chúng tôi canh giữ cô ấy rất nghiêm, ngoài khoảng thời gian lúc vừa nhập viện ra thì tâm trạng cô ấy cũng khá ổn định…” Viện trưởng của bệnh viện nhìn Hướng Viễn nói nhưng cô lại như không nghe thấy ông ta nói gì, chỉ vội vội vàng vàng đến phòng bệnh của Viên Tú. Đứng cách một cánh cửa song sắt, đối diện với người bên trong đang mở lớn mắt ra nhìn mình trân trối, cô chỉ có một câu muốn hỏi: “Đứa trẻ không phải của anh ấy, đúng không?”
Nói xong một câu ngắn ngủi, hơi thở gấp gấp khiến lồng ngực Hướng Viễn phập phồng, đôi mắt cô đã đỏ vằn.
Viên Tú mập đến nỗi không còn nhận ra gương mặt thanh tú trước kia nữa, chỉ có ánh mắt là không thay đổi, trong trẻo và sắc nhọn như men sứ. Cô ta nghe thấy câu hỏi của Hướng Viễn, nghiêng đầu ngờ nghệch, quay người lại quan sát người phụ nữ đã từng không đội trời chung với mình rồi cười phá lên: “Họ đều nói cô thông minh… ha ha… cô thật ngu đần… Một vấn đề đơn giản như thế mà cô đoán bốn năm… ha ha… Đứa trẻ là con ai… cô đoán thử xem…”.
Trong lòng Hướng Viễn vô cùng bi ai. Phải, một vấn đề đơn giản như thế mà cô đoán tận bốn năm, thậm chí có dạo đã ngỡ mình có được đáp án. Thực ra chân tướng không mập mờ chút nào, là đố kỵ, là tuyệt vọng, là thù hận đã che mắt cô. Người cô lấy luôn tự cho mình là kẻ tầm thường, gặp ăn mày đưa tay thì anh cho tiền, gặp một con điếm mang thai mà có duyên với mình thì anh cho cô ta một đời “buông cần trên sông biển, mãi mãi đến lúc già”, dù sao “một đời” của anh đã không còn ý nghĩa, anh đã muốn rời bỏ tất cả từ lâu. Nếu đã gặp Viên Tú, thì chi bằng đưa cô, cho cô ta và đứa trẻ một cuộc sống bình yên nhưng anh lại không ngờ, lòng tốt của mình cuối cùng đã đẩy anh vào con đường cùng. Như thế cũng tốt. Có lẽ cái anh cần là một kết cục như vậy.
Diệp Khiên Trạch ơi là Diệp Khiên Trạch, sao anh có thể như thế được? Hướng Viễn khẽ nhắm mắt lại trong tích tắc. Lúc nào cũng thế, cô ngỡ mình đã thắng nhưng kết quả khi bài lật ngửa lại là Diệp Khiên Trạch tự cho mình đúng, đã nhường cô một ván, anh cố ý muốn cô như cá mắc cạn trên bờ cả đời trong thắng lợi đó.
“Ha ha, cầu xin tôi đi, xin tôi bảo cho cô biết đứa trẻ là con ai.” Viên Tú nãy giờ ngồi trên giường bỗng đứng phắt dậy, vẫn cười không ngừng.
Đứa trẻ là con ai? Cha đứa trẻ bất hạnh ấy là ai? Nếu không phải là Diệp Khiên Trạch thì là ai cũng có khác gì đâu? Cho dù là của Thẩm Cư An thì anh ta hận Hướng Viễn đến thế mà mấy năm nay vẫn hợp tác vui vẻ đó thôi? Nếu là của Thôi Mẫn Hàng thì càng là giống con hoang. Có báo ứng không? Không còn ý nghĩa gì nữa.
“Cầu xin tôi đi…” Viên Tú lảm nhảm, bỗng nhiên trở nên giảo hoạt vô cùng, cơ thể phì nôn của cô ta thoắt chốc chồm đến bên cửa sắt, hai tay luồn ra khỏi chấn song, túm chặt lấy Hướng Viễn.
Hướng Viễn không kịp tránh né nhưng cũng may mà cô kịp thời nghiêng người nên đôi mắt không bị gì nhưng gương mặt bị cào một đường móng tay bật luôn cả máu. Cô lảo đảo lùi lại vài bước, lưng nện mạnh vào bức tường hành lang, trên mặt bắt đầu đau rát, đưa tay lên chùi thì thấy có vết máu đỏ tươi.
Những người đi cùng kêu lên thất thanh, có người đỡ lấy cô, mấy y tá khỏe mạh lập tức mở cửa sắt, ấn mạnh Viên Tú đã nở nụ cười trở lại xuống sàn nhà.
“Buông cô ta ra…” Cơn đau khiến Hướng Viễn nhanh nhẹn hẳn, cô ấn vết thương trên mặt, lao vào ngăn cản những người đang khống chế bạo lực với Viên Tú: “Bỏ đi, tôi nói buông cô ta ra…”.
Hai người đó buông tay, Viên Tú vẫn nằm phục dưới sàn nhà cười hềnh hệch, nụ cười méo mó và nét lạnh lùng trong đôi mắt khiến cô ta trở nên đáng sợ vô cùng.
Viện trưởng liên tục xin lỗi “người khách vàng” Hướng Viễn. Cô buông tay đang che mặt xuống, máu không ra nhiều như cô tưởng nên cô hạ giọng nói với Viện trưởng: “Từ nay về sau… tôi muốn mọi người chăm sóc cô ta thật tốt…”.
Sơ cứu đơn giản vết thương trên mặt tại bệnh viện xong, cô liền quay lại xe mình, lôi ra một cặp kính râm để che bớt vết thương, tiếp đó lại mở gói giấy có bọc chiếc usb ra, trên đó viết đơn giản mấy chữ: “Nếu hài lòng với chứng cứ của tôi thì ba giờ chiều, lầu hai ở Cát Tường Các”. Ký tên là “người làm ăn”.
Cát Tường Các là một quán trà bình thường trong thành phố G, giá rẻ nên rất nhiều người rất thích đến đây chọn nước uống, sau đó ngồi cả ngày trời. Hướng Viễn ngồi ở một vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, từ hai rưỡi chiều đợi đến chín giờ tối, “người làm ăn” Trần Kiệt không hề xuất hiện.
Cô không phải là người không có sự nhẫn nại, quá trình chờ đợi cũng không vất vả lắm, chỉ cần ngồi đó – bên một chiếc bàn đơn sơ, nhờn mỡ, một cốc nước lọc, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng như cát chui qua kẽ tay. Nếu cả đời này cũng nhanh như thế thì hay biết mấy.
Trần Kiệt không đến. sắc đêm đậm dần, dự cảm này của Hướng Viễn càng sâu. Kỳ lạ là khi cô ý thức được điểm này thì trong lòng lại không thấy thất vọng. Cuộc làm ăn mà Trần Kiệt muốn sẽ có nội dung gì? Chắc là dọa dẫm. Có lẽ hắn biết được tung tích Diệp Khiên Trạch, có lẽ hắn sẽ lấy đoạn băng đó ra để uy hiếp Hướng Viễn, chung quy cũng cần tiền thôi. Hướng Viễn không sợ giao tiền, có lẽ Trần Kiệt đến thì cô sẽ cho tiền thật nhưng hắn không xuất hiện nên cô nghĩ vậy thì thôi.
Không hề bất ngờ, cũng không thấy đau lòng, chỉ có hai chữ: “Bỏ đi”.
[p