Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ánh trăng không hiểu lòng tôi (xem 4565)

Ánh trăng không hiểu lòng tôi

ời, chỉ tiếc là vì những thông tin của công ty di động đã nâng cấp nên những cuộc điện thoại cũ không biết có tra được không… Nếu được thì bọn em sẽ có thêm nhiều đầu mối lắm… Tay chị lạnh quá, đừng sợ anh của em chưa chắc đã có chuyện. Chị đã đợi bốn năm rồi, đợi thêm cũng được mà. Em đã nói rồi, nhất định sẽ dốc cạn sức lực điều tra cho ra vụ án của anh, chị cứ tin em”.


Hướng Viễn rút tay lại, căng thẳng nắm chặt lấy túi xách của mình: “Chị tin em… Đúng rồi, công ty còn chút chuyện, chị phải đi đây. Diệp Quân, nếu không gấp đi làm thì bảo dì Dương làm chút gì cho em ăn nhé”.


“Em cũng phải về Cục ngay, có điều lần này em sẽ dọn về ở, chị nhất định phải đồng ý, chuyện hôm nay chị cũng thấy rồi đấy, Trần Kiệt rất có khả năng nhắm vào chị, em không thể để chị ở đây một mình được”.


Diệp Quân đã có dự định phải kiên nhẫn thuyết phục Hướng Viễn nhưng điều khiến cậu bất ngờ là Hướng Viễn chỉ đáp qua loa: “Tùy em thôi, chị đi đây” rồi tiến về chỗ đậu xe.


Diệp Quân vui mừng quá mức mong đợi bèn vui sướng nhảy cẫng lên rồi nhìn theo bóng cô, truy hỏi một câu: “Hướng Viễn, cái người lúc nãy đập vỡ kính ngoài hòn đá ra, có còn để lại thứ gì khác không?”


Bóng Hướng Viễn khựng lại: “Không, không có gì cả”.


Chương 55: Lá Bài Cuối Của Trần Kiệt


Lần nào cũng thế, cô ngỡ mình đã thắng nhưng kết quả khi bài lật ngửa lại là Diệp Khiên Trạch tự cho mình đúng mà nhường cô một ván, anh cố ý muốn cô như cá mắc cạn trên bờ cả đời trong thắng lợi đó.


Tiếng khóc.


Hướng Viễn đã nghe thấy tiếng khóc, không phải một người mà là rất nhiều người đang phát ra tiếng rên rỉ bi thương, kìm nén, không dám thốt ra ngoài miệng, tiếng khóc thê lương đau khổ đèn từ một nơi rất xa, dần dần rõ hơn. Âm thanh đó len lỏi vào tai cô, xuyên qua tim gan, sau đó kêu thét rồi lướt đi, từng đạt, từng đạt, cơ hồ không bao giờ dừng lại.


Có một khoảnh khắc, Hướng Viễn muốn tắt ngay đoạn video clip được mở bằng máy tính trong văn phòng. Cô bắt đầu hoài nghi trong chiếc usb được dán băng keo trong lên hòn đá không có đoạn ghi hình nào rõ ràng mà chỉ là một trò đùa dai. Trong gần ba phút, ngoài trạng thái không ngừng lặp lại tiếng kêu khóc bi thảm đó thì chẳng còn gì cả. Những tiếng rên rỉ than khóc đó là gì, chẳng lẽ là gió?


Hướng Viễn cười khổ sở nhưng khi đang dựa vào lưng ghế tựa thì cô bỗng thẳng người lên. Đúng, đó là gió, tiếng gió trên biển! Rõ ràng cô đã nghe thấy vào bốn năm trước, trong cuộc điện thoại cuối cùng của cô và Diệp Khiên Trạch, phía sau đó chẳng phải là tiếng gió sao? Chỉ có điều, tiêng gió trong đoạn băng hình này tuy đáng sợ nhưng cũng không thê thảm như trong điện thoại ngày hôm ấy.


Cô vỡ lẽ ra, nhất định là Đằng Vân đã dùng bút ghi âm để bắt lại tiếng gió này. Cảnh đó dường như đang xuất hiện lại trong đầu cô như một bức tranh đơn giản: người đàn ông mặc áo sơ mi màu nhạt, đeo một cặp kính có gọng, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt bình thản. Anh ta dựa vào lan can, đối mặt với biển, những người sau lưng đã rối loạn diên cuồng vì cơn bão bất ngờ áp đến mà anh ta vẫn ở đó, như nghe những âm thanh cô tịnh ở ngoại ô như trước kia, âm thanh như một bông hoa đang đón gió.


Hướng Viễn nhớ đến Đằng Vân, trong lòng cũng không biết mình đang cảm thấy thế nào. Đối với người đàn ông đó, cô đã giận dữ, đã oán trách, thế nhưng bốn năm nay, lẽ nào chưa bao giờ nhung nhớ? Đằng Vân luôn nói, anh ta xem cô là người bạn thân nhất trong cuộc đời, là tri kỷ, tuy Hướng Viễn chưa bao giờ đáp lại nhưng mất đi Đằng Vân, cô có cảm giác như mất đi một bên vai.


Hướng Viễn như nghe thấy Đằng Vân nói: “Cô nghe đi, Hướng Viễn, mỗi một âm thanh đều khác nhau”. Cô nhắm nghiền mắt, cũng lắng nghe như Đằng Vân nói. Tiếng gió ấy đã không còn khô ráp nữa mà trong đó còn có không khí cố nhân đã lâu không gặp.


Tiếng rên rỉ than khóc của gió lúc mạnh lúc nhẹ, tiếng ma quỷ đang than khóc. Tiếng chân bước dồn dập trên sàn tàu, tiếng gào thét, tiếng kêu thất thanh bắt đầu vọng đến, nỗi sợ hãi xuyên qua âm thanh đâm thẳng vào tim. Hướng Viễn cũng không kìm được rùng mình ớn lạnh khi tưởng tượng ra cảnh hỗn loạn và tuyệt vọng trên tàu.


“Cập bờ, cập bờ ngay cho tôi. Không cập bờ nhanh thì làm mồi cho cá hết!” Đúng là giọng của Trần Kiệt, nỗi tức giận khôn cùng vọng đến: “Đằng Vân, anh đứng ngan ra đó làm gì, muốn chết hả?”.


“Cập bờ? Cập bờ nào? Tôi đoán tất cả mọi khu cảng đều có người đang tìm kiếm chúng ta. Cho dù anh tự nguyện chui vào lưới thì vị trí chúng ta đang ở bây giờ cũng không kịp tránh bão nữa rồi”, Đằng Vân đáp.


“Lẽ nào ngồi đây chờ chết? Anh đã nhận lời chia đều mười hai triệu cho mọi người nên tôi mới mạo hiểm làm vụ này, nếu mất mạng rồi thì tiền còn để làm chó gì nữa, có tác dụng gì!”, tiếng gào của Trần Kiệt đã khản đặc.


“Nêu anh đã lên con tàu này thì đừng trách ai. Nếu không muốn chờ chết thì có thể cầu nguyện…”


“Đồ điên, đều là đồ điên! Thượng đế có làm cơn bão này dừng lại không?”


Giọng Đằng Vân vẫn bình thản: “Người có thể cho kiếp sau của anh có sự lựa chọn tốt hơn…”


“Anh muốn chết thì chết, đừng lôi kéo tôi…” Lời Trần Kiệt bị một hồi chuông điện thoại cắt ngang, hắn cộc cằn dùng câu chửi bới bẩn thỉu nhất để nguyền rủa: “Đứa chết tiệt nào giờ này còn gọi điện chứ?”.


Hướng Viễn đoán người đã gọi cuộc điện thoại đó không phải ai khác mà chính là cô khi ấy đã mất lý trí.


Trong đoạn ghi âm không nghe thấy tiếng cô nói bên kia, chỉ nghe Trần Kiệt ậm à ậm ừ:”… Là con mẹ Hướng Viễn đấy!”.


“Đưa điện thoại cho tôi, đưa tôi! Hướng Viễn, cô hối hận rồi à? Gió nổi rồi… Hướng Viễn… nhớ lời hứa của cô, Diệp thiếu gia… Cô có muốn nói gì không, nếu cô muốn…”


Đoạn đối thoại hôm ấy lại lặp lại, Hướng Viễn từ một người trong cuộc bi thương tuyệt vọng đã hóa thành người bàng quan trầm lặng quan sát chiếc tàu vật vã trong cơn bão. Tất cả những bi kịch đang diễn lại từng cảnh, từng cảnh trước mặt cô như một kịch bản đã viết sẵn mà cô không thể làm gì được.


“Cô ấy muốn nói với Diệp Khiên Trạch, anh đi tìm Diệp Khiên Trạch lại đây…” Đằng Vân hạ giọng ra lệnh.


“Tôi chẳng hơi đâu quan tâm đến hắn. Đợi lát nữa tôi cho hắn làm mồi của cá thì còn gì mà nói.”


“Anh muốn làm gì cũng được nhưng phải để anh ta nghe hết cuộc điện thoại này!” Lúc này, Đằng Vân tỏ ra bình tĩnh, vững vàng hơn Trần Kiệt đã hoảng loạn điên cuồng nhiều.


Tiếng chửi bới của Trần Kiệt xa dần, cuối cùng, Hướng Viễn lại nghe thấy giọng nói ấy: “Là em ư, Hướng Viễn?”.


Đoạn băng ngừng trong chốc lát, đó là khi cô đang truy hỏi Diệp Khiên Trạch câu cuối cùng. Thà rằng anh đừng nói gì cả vì cô cũng không muốn nghe thấy câu tiếp theo của anh để cuộc đời c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo)

Mẹ chồng lôi cả họ đi bắt con dâu ngoại tình

Son Tuý

Anh hận anh yêu em

Thấy cậu chủ liệt giường đã lâu, ô sin xin bà chủ cho cưới vì mình quá lứa lỡ thì nào ngờ đêm ấy khi lật tấm chăn mỏng lên thì…