Hướng Viễn cười lớn. Diệp Linh cũng nói mình phải kính Diệp Quân một ly nhưng bị Diệp Khiên Trạch ngăn lại, anh cười bảo: “Đủ rồi đấy, chẳng ai uống giỏi cả, bày trò làm gì. Hiếm khi mọi người đông đủ như vậy, ăn cơm thôi”. Anh nhìn Hướng Viễn, lại nói: “Chỉ tiếc là Hướng Dao không đến”.
Nụ cười Hướng Viễn cứng lại: “Thôi, nó không chịu đến cũng không ép được, không còn nhỏ nữa, cứ kệ đi”.
Diệp Quân đứng dậy, bất mãn với Diệp Khiên Trạch: “Anh ơi, anh đúng là cổ hủ quá, hiếm khi mọi người tề tựu thế này, nên vui hết sức mới phải. Hướng Viễn, ly lúc nãy không được từ chối nhé, em lợi hại thế này, chắc chắn chị chưa xem tivi đúng không?”.
Rượu cậu đưa đến trước mặt Hướng Viễn rồi lại kề sát môi cô, Hướng Viễn vừa tránh vừa cười mắng: “Chiêu này thì em học nhanh lắm”.
Trong tiếng cười đùa, di động cô đặt bên cạnh rung lên từng đạt, dì Dương cầm lên đưa cho Hướng Viễn. Thấy người gọi đến là Phó tổng Lý nên cô ra hiệu cho Diệp Quân im lặng.
“Phó tổng Lý, có chuyện gì thế?” Lúc ấn nút nghe, nụ cười của Hướng Viễn bất giác trôi tuột đi. Cô hiểu rõ, những ngày thế này nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì Phó tổng Lý sẽ không gọi điện đến.
Không đến một phút sau, Hướng Viễn buông điện thoại, mọi người xung quanh đều nhìn cô.
Diệp Quân hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”.
Hướng Viễn buông tay, di động “cạch” một tiếng rơi xuống bàn ăn. Tiếng nói của cô bình tĩnh đến lạ lùng: “Bên Quý Châu thông báo, trưa nay khung sắt của cầu bị sập, hai người chết một người bị thương, người được đưa đi cấp cứu e rằng cũng không ổn. Trong hai người chết ngoài Trần Kiện ra, còn có người bên Trung Kiến. Mọi người ăn đi, tôi phải kịp chuyến bay muộn nhất đến Quý Châu”.
Hướng Viễn từ Quý Châu về đã một tuần, Diệp Quân vì lo lắng, lại thêm đang kỳ nghỉ Tết nên cũng ở nhà suốt. Cậu biết rõ Hướng Viễn đã về lại thành phố G nhưng hiếm khi gặp được cô, hỏi ông anh Diệp Khiên Trạch mới biết, tai nạn lần này đã khiến Hướng Viễn bận tối mắt tối mũi, để tiện cho việc liên lạc, có lúc cô đã ở luôn trong phòng nghỉ của công ty.
Mùng sáu tết, đội cảnh sát hình sự phân cục thành Nam của Diệp Quân công tác đã đến lượt cậu trực ban, cả ngày không có việc gì lạ. Tan sở, Diệp Quân liền gọi điện về nhà, dì Dương nghe máy, bà nói trong nhà ngoài Diệp Linh ra thì chẳng còn ai rồi hỏi Diệp Quân có muốn về nhà ăn cơm tối không. Diệp Quân bảo, trong đội có nhiệm vụ gấp nên không về được. Sau khi cúp máy, cậu ra khỏi tòa nhà văn phòng, vẫy xe chạy đến Giang Nguyên.
Giang Nguyên và phân cục Thành Nam, một ở hướng Bắc, một ở hướng Nam, phải đi cả nửa thành phố, lại thêm đang ngày nghỉ nên mỗi ngã rẽ đèn xanh, đèn đỏ đều đông cứng người, khi taxi vất vả lắm mới đến được trước cổng Giang Nguyên thì trời đã sập tối.
Bảo vệ ở cổng công ty là người mới, không quen Diệp Quân, thấy cậu mặc quần áo cảnh sát, xách một túi đồ ăn đến rất vội vã thì cảnh giác ngăn lại, hỏi cậu tìm ai, có chuyện gì.
Diệp Quân thường ngày không phải người nóng nảy cộc cằn nhưng hôm nay thấy sắp gặp được Hướng Viễn mà lại bị bảo vệ công ty nhà mình chặn ngay trước cửa thì không nén được bực bội.
“Tôi tìm Hướng Viễn. Nếu không thì tôi đăng ký với anh.”
Bảo vệ ít nhiều cũng nghe ngóng được chuyện lớn xảy ra gần đây trong công ty nên tự nhiên rất dè dặt: “Giám đốc Hướng gần đây rất bận. Xin hỏi anh có hẹn trước không?”.
“Tôi gặp chị ấy không cần hẹn trước. Tôi là Diệp Quân nói giữa chừng lại ngừng. Cậu là ai của Hướng Viễn? Bảo vệ vẫn đợi cậu nói nốt nửa câu sau nhưng cậu lại chẳng thốt nên lời.
Thấy cậu bảo vệ tuổi tác tương đương mình đang lộ ra vẻ mặt: “Nhìn kìa,
anh không có gì để nói chứ gì?”, Diệp Quân dậm dậm chân nói tiếp: “Tôi
họ Diệp, Diệp của Diệp Bỉnh Lâm, Diệp của Diệp Khiên Trạch, hiểu chưa?”.
Nói xong, cậu vô cùng buồn bực nhìn bảo vệ gọi điện thoại nội bộ một cách nghi ngại, hình như gọi đến chỗ Hướng Viễn. Thê là ý định dành cho cô một sự bất ngờ nho nhỏ của cậu đã tan thành bong bóng.
Sau khi vâng, dạ vài câu, bảo vệ cũng nhường cho Diệp Quân vào, cậu trừng mắt nhìn một cái rồi chạy nhanh lên lầu. ở hành lang đèn vẫn sáng nhưng văn phòng Hướng Viễn lại tối om, cửa đang khép hờ. Diệp Quân đẩy cửa bước vào, thuận tay bật đèn sáng lên, trong tích tắc bốn bề sáng trưng, Hướng Viễn ngồi sau bàn làm việc đưa tay lên che luồng sáng có phần chói mắt lại.
“Em nghĩ việc chưa đủ nhiều nên chạy đến đây làm chị loạn thêm à?” Từ lời tường thuật của bảo vệ, Hướng Viễn đã đoán ra người đến là ai.
Diệp Quân tiến tới, đẩy thức ăn mua bên ngoài đến trước mặt cô, kéo ghế ngồi xuống, nói: “Em sợ mấy ngày không gặp, chị sẽ mọc tóc bạc đầy đầu nên đến xem thế nào”.
Hướng Viễn vừa kéo túi đồ ăn Diệp Quân mua về vừa hỏi: “Mang cho chị à?”.
Diệp Quân gật đầu: “Em đoán chị chưa ăn nên mua đến, nhưng hơi nguội mất rồi”. Cậu tưởng câu hỏi trước đó của mình không đúng lúc khiến cô càng thêm phiền muộn nên vội vã đánh trống lảng: “Em mua trong nhà ăn của chỗ em làm vì mấy hôm nay các cửa hàng đều đóng cửa, không tiện đặt cơm ngoài. Em nhớ hình như chị không ghét ăn món nào nhưng cũng không có món nào thích nhất nên chọn bừa mấy món”.
“Cứ chọn bừa là được.” Hướng Viễn ăn một miếng rồi lại đặt đũa xuống, nói tiếp: “ừ, chết ba người, một của công ty ta, hai của Trung Kiến… Lần này hay rồi, chẳng những Giang Nguyên nổi tiêng mà đến chỉ tiêu thương vong của Trung Kiến cũng bị đột phá”.
“Đang yên đang lành tự dưng lại xảy ra chuyện như thế à?”, Diệp Quân thắc mắc.
“Lúc Trần Kiện lắp ráp có hai chiếc đinh vít bị lỏng ra. Vừa đúng lúc đêm Giao thừa nên người kiểm tra chất lượng lẫn giám sát đều uống rượu, đúng lúc hai công nhân bên Trung Kiến lên trên làm việc, vừa đúng lúc một trong hai người đó không thắt dây an toàn cho chặt, lại vừa đúng lúc đạp lên thanh sắt bị lỏng đinh vít, vừa đúng lúc rơi xuống thì thanh sắt kia rơi trúng ngay Trần Kiện và một người khác đang ở phía dưới… Có rất nhiều nguyên nhân “vừa đúng lúc” như thế, thiếu mất một cái nào cũng không thể có cục diện như hôm naay. Chúng ta đều có hết, đây chẳng phải vừa đúng lúc gặp vận rủi hay sao?”.
“Vậy phải làm sao? Em nghe anh nói, bây giờ phía an toàn lao động rất nghiêm nên một lúc chết mất ba người như vậy chắc sẽ không sao chứ?”
Hướng Viễn đang ăn cơm hộp nguội ngắt, hình như cười lên một tiếng: “Về lại được đây đã là may mắn lắm rồi. Còn làm sao được nữa? Những gì cần làm đã làm, những người cần nhờ đều đã nhờ cả rồi, bây giờ chỉ còn đợi nữa thôi”.
“Đợ