Chương 42: Rốt Cuộc Ai Đã Thay Đổi?
Chương 42:
Có lẽ điều mà Diệp Khiên Trạch muốn là cảm giác chiến thắng Hướng Viễn ở một hình thức nào đó nhưng giờ đây cô như một mặt trái tồn tại để đối lập với anh.
Lúc Phó tổng Lý mở cửa văn phòng Hướng Viễn, cô đang tiếp một cuộc điện thoại, thấy có khách đến bèn đưa tay ra hiệu cho ông ngồi xuống đợi một lát. Phó tổng Lý ngồi gần năm phút, Hướng Viễn mới đặt ống nghe xuống.
Hướng Viễn không phải người an nhàn trong giờ làm việc nhưng cuộc điện thoại ban nãy, cô nghe nhiều, nói ít, thỉnh thoảng lên tiếng nói vài chuyện lặt vặt, giọng điệu tuy nhiệt tình song gương mặt không một nụ cười. Phó tổng Lý vô cùng thận trọng trong việc đối nhân xử thế, không bao giờ hỏi những việc chẳng liên quan đến mình nhưng Hướng Viễn lại thuận miệng nói: “Xin lỗi đã bắt chú đợi lâu. Mạc Kiến Quốc gọi đến”.
“Tổng giám đốc Mạc của Đỉnh Thịnh sao?” Là người cùng ngành nên Phó tổng Lý tất nhiên đã nghe qua cái tên này. Huống hồ mấy năm gần đây, Đỉnh Thịnh phát triển chóng mặt, trong lĩnh vực khai thác địa ốc của thành phố G, ngoài Vĩnh Khải của Chương gia, tiếp đó phải nhắc đến Đỉnh Thịnh mà Mạc Kiến Quốc là người phụ trách. Có điều, Đỉnh Thịnh và Giang Nguyên ít qua lại với nhau, cơ bản là không có cơ hội hợp tác trực tiếp nên Phó tổng Lý cảm thấy khá bất ngờ với lần liên lạc này của Hướng Viễn và Mạc Kiến Quốc.
“Đỉnh Thịnh có ý hợp tác với chúng ta sao?”, Phó tổng Lý thăm dò.
Hướng Viên cười: “Hợp tác thì không khó nhưng phải xem chúng ta chịu bỏ ra cái giá thế nào”.
“Hợp tác trên thương trường thì cái giá chính là lợi ích.” Phó tổng Lý phụ trách sản xuất nhưng đạo lý này thì vẫn hiểu.
“Nhưng lợi ích cũng chia làm nhiều loại”.
Thực ra, đây không phải lần đầu Mạc Kiến Quốc gọi đến, tuy là chỉ nói chuyện phiếm, ngoài hỏi thăm sức khỏe Diệp Bỉnh Lâm thế nào và tình hình của đám trẻ nhà họ Diệp thì chủ yếu nhất là hỏi Diệp Linh. ông biết Hướng Viễn hiểu ý mình nhưng mỗi lần ông than thở cho tương lai Mạc Hằng hoặc nói bóng gió xa gần hai gia đình có thể xây dựng lại mối quan hệ xưa kia thì Hướng Viễn đều giả câm, giả điếc hoặc vội vàng chuyển sang vấn đề khác.
Mạc Kiến Quốc biết rõ Hướng Viễn là người thực dụng, đó cũng là nguyên nhân khiến ông không gọi trực tiếp cho Diệp Khiên Trạch mà gọi đèn văn phòng Hướng Viễn. Tất nhiên, với sự sáng suốt trong mười năm lặn ngụp ngoài xã hội, ông cũng đã nhìn ra, Hướng Viễn mới là người nắm quyền chủ yếu trong nhà họ Diệp. Diệp Linh chẳng qua là cô em chồng, chị dâu em chồng tình cảm không sâu sắc nên Hướng Viễn ra quyết định sẽ dễ hơn bất kỳ người nào khác trong nhà họ Diệp, sau đó cô lấy thân phận là vợ để khuyên nhủ Diệp Khiên Trạch cũng là lẽ thường tình. Bên ngoài đồn đại Hướng Viễn là người làm việc chỉ quan tâm hiệu quả, với tài lực hiện nay của Đỉnh Thịnh nếu Giang Nguyên có thể thông gia với họ thì chỉ có lợi chứ không có hại, vậy nên việc Hướng Viễn ngầm trốn tránh vấn đề khiến Mạc Kiến Quốc thấy bất ngờ. Có điều việc không suôn sẻ như dự định cũng nằm trong tính toán vì dù có yêu con trai đến mấy thì ông cũng biết Mạc Hằng không được toàn vẹn trong mắt người khác.
Cái Mạc Kiến Quốc có là nhẫn nại, ông tin mình có đủ thời gian để đợi Diệp gia gật đầu.
Kỳ thực Hướng Viễn cũng động lòng, muôn bỏ qua ân oán giữa hai nhà, bởi Giang Nguyên hiện nay đang trong giai đoạn phát triển, là lúc cần được hỗ trợ tiền vốn nhất, ví như nếu có thể nhận được sự hỗ trợ của Đỉnh Thịnh, đó quả thực là như hổ thêm cánh. Nhưng trong lòng cô vẫn thấy canh cánh, người khác có lẽ không biết Diệp Linh có ý nghĩa thế nào với Diệp Khiên Trạch, nhưng cô hiểu rất rõ: Diệp Khiên Trạch không thể nào đồng ý, cô cũng không muốn làm tổn hại hòa khí giữa hai vợ chồng vì một chuyên không thể, đối với cô mà nói, đó là chuyện không đáng có. Quan hệ mỏng manh như sứ của cô và Diệp Khiên Trạch đã không thể chịu nổi bất kỳ va đập nào. Nếu bảo phải chọn lựa giữa Giang Nguyên và Diệp Khiên Trạch, có lẽ sẽ rất nhiều người không tin là cô sẽ chọn anh, mà trong số “rất nhiều người” đó cũng bao gồm chính Diệp Khiên Trạch, nhưng trong lòng mình cái nào nặng cái nào nhẹ, Hướng Viễn hiểu rõ hơn ai hết. “Bờ trái” trong tim cô chỉ có một mảnh đất nhỏ, mà đa phần đã dành cho người đàn ông ấy, càng bi thương hơn khi đưa ra quyết định, bất chấp lý trí bên “bờ phải” nhiều đến mấy, thì lúc đưa ra quyết định, cán cân của cô vẫn nghiêng về góc nhỏ mềm yếu kia. Đó là sự bất lực của Hướng Viễn, hoặc có thể nói đó là sự bất lực của phụ nữ.
Hướng Viễn ngồi trước mặt Phó tổng Lý, gọi điện cho trợ lý bên ngoài bằng điện thoại nội bộ: “Lần sau Tổng giám đốc Mạc của Đỉnh Thịnh gọi đến thì bảo tôi đi họp, có gì ông ta cứ nhắn lại nhé”. Nói xong, như sực nhớ ra điều gì, cô lại dặn thêm một câu: “Cứ khách sáo hết mức có thể”.
Làm xong những chuyện đó, Hướng Viễn mới hỏi mục đích viếng thăm của Phó tổng Lý: “Tìm tôi có việc gì thế?”.
Phó tổng Lý đặt mũ bảo hộ sang một góc bàn uống nước rồi nói: “Cũng không có gì to tát. Tôi vừa từ xưởng về, muốn nói vài chuyện về sản xuất thôi. Đúng rồi, cô có nghe nói dạo gần đây bên Cục kiểm tra rất nghiêm ngặt, hai ba ngày lại đột kích đến kiểm tra không?”.
Hướng Viên đáp: “Sao lại không biêt. Hôi đó, trước khi đèn còn báo trước, bây giờ thì chơi trò đột kích như vậy, đến chuyện phát hiện mũ bảo hộ của công nhân chưa cài chặt cũng phạt. Có điều cũng không trách họ được, năm nay chẳng đang tiến hành cái gì mà “Hoạt động ba trăm sáu mươi lăm ngày an toàn xây dựng” đó sao? Bên trên đè nén quá thì phòng kiểm tra cũng có áp lực. Tuần trước, Phó cục trưởng của họ đích thân đến kiểm tra, lúc dùng cơm cũng đã nói gần đây quá khó khăn đó thôi”.
Phó tổng Lý cười khổ sở: “Bọn họ khó khăn thế thì doanh nghiệp bên dưới càng khó hơn. Lần này gió lớn quá, nghe nói hễ bắt được là sẽ phạt nặng, không biết ai xui xẻo mà đưa đầu ra chịu chém vào lúc này. Cũng may cuối năm rồi, “ba trăm sáu mươi lăm ngày” của họ cũng kỳ quặc, tính theo âm lịch nhưng cũng chẳng còn mấy ngày nữa, nếu không thì ngày nào cũng căng như dây đàn thế này, khó mà chịu nổi”.
Phó tổng Lý phụ trách sản xuất, đồng thời cũng phụ trách phần thi công an toàn của cả công ty nên việc ông có áp lực cũng là chuyện dễ hiểu.
Trợ lý vào pha trà, Hướng Viễn cười gọi cô gái đó lại rồi nói: “Phó tổng Lý có phải lần đầu đến đâu. Chú ấy không uống trà xanh, pha một bình “sinh phổ” mà lần trước Trương Thiên Nhiên tặng đi, không cần đậm quá”.
Phó tổng Lý tuy biết Hướng Viễn là người chú tâm đến mọi việc nhưng vẫn cảm thấy có chút vui sướng, cô có thể nhớ rõ ràng như vậy, những việc xem ra nhỏ nhặt nhất cũng có thể lo liệu chu toàn giúp Gi