Ánh hoàng hôn mỏng manh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ánh hoàng hôn mỏng manh (xem 5346)

Ánh hoàng hôn mỏng manh

“Không cho tôi đỡ? Vậy thì anh hãy tự mình lái xe vào đúng chỗ đi”.


Người đàn ông kia thở dồn dập và ngước mắt nhìn cô.


Phương Thần nói tiếp: “Tôi cho anh mười giây, nếu không hoặc là anh tự lái xe đi tìm người để xử lý vết thương giúp, hoặc là cứ để cho máu chảy đến chết”.


Cô khoanh tay, nhìn người đàn ông kia từ trên xuống dưới với dáng vẻ như đang xem kịch.


Lúc đó Hàn Duệ mới biết cô gái này là cố ý, cô ta đã cố ý hỏi anh rằng, có cần đi bệnh viện không. Có lẽ đã đoán được rằng anh sẽ từ chối nên cô ta đã cố ý đặt ra câu hỏi ấy.


Và cả thời hạn thời gian là mười giây nữa…


Hàn Duệ chau mày, nhưng sau đó nhanh chóng nhếch môi lên, rõ ràng là đang bị thương nhưng dường như anh ta không nén được nụ cười.


Phương Thần không thèm để ý đến nụ cười đó, đợi sau khi anh ta bướng bỉnh tự mình gắng gượng dịch sang ghế bên cạnh, cô mới ngồi vào chỗ vị trí lái xe.


Cô lấy chiếc điện thoại của mình ra, hỏi: “Liên hệ với ai bây giờ?”.


Một loạt động tác của cô khiến cho trực của Hàn Duệ cứ đập dồn, một tay giữ chặt vết thương, cố nén đau hạ giọng đọc ra một loạt số điện thoại.


Chiếc xe khởi động rồi lập tức tăng tốc độ.


Hàn Duệ khẽ nhắm mắt thở hổn hển, nghe tiếng Phương Thần đang nói với Tạ Thiếu Vĩ, bàn nơi gặp nhau là ở đầu khu tập thể nhỏ, có lẽ đó là khu tập thể nơi Phương Thần ở.


Qua giọng nói thì có thể thấy cô không thực sự bình tĩnh như vẻ thể hiện trên khuôn mặt, nhìn thấy điệu bộ của Hàn Duệ bây giờ, một cô gái như cô chắc chắn không khỏi thấy căng thẳng và lo sợ. Song cô cũng đã làm khá tốt, ít ra thì cũng không tạo ra những phiền phức như kêu thất thanh giữa đường hay đòi đưa Hàn Duệ tới bệnh viện.


Thậm chí, trong nỗi hoảng sợ ấy cô vẫn còn có thể trả thù Hàn Duệ một cách ác ý.


Chờ cho Phương Thần tắt máy xong, Hàn Duệ khẽ nói: “Cảm ơn”.


Phương Thần không thèm nhìn Hàn Duệ, ánh mắt cô dồn về phía con đường trước mặt, miệng nói: “Chắc anh không thực sự có ý định đến tìm tôi đấy chứ?”. Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Cô vừa ra khỏi cổng cơ quan chưa đầy hai phút thì Hàn Duệ đã lái xe xuất hiện ngay sau lưng với bộ dạng toàn máu me, trông cứ như ma quỷ.


Nhưng thực tế đúng là ngẫu nhiên thật.


Hàn Duệ cũng không nghĩ rằng sẽ gặp cô vào lúc đó. Chỉ nhớ rằng sau khi cố gắng thoát khỏi sự bám đuổi của những chiếc xe của kẻ địch, anh cảm thấy sức mình dường như không thể chống chọi được nữa, đúng lúc ấy thì Hàn Duệ nhìn thấy một dáng người quen quen đang băng qua đường.


Lúc đó Hàn Duệ cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì, đánh liều lái xe đi ngược đường tới.


Sau khi mất di động, Hàn Duệ không thể nào liên lạc được với thuộc hạ, thế nên anh lựa chọn tin tưởng vào cô.


Đúng là rất kỳ lạ.


Hàn Duệ lại lựa chọn sự tin tưởng vào cô gái này.


Khôngnghe thấy tiếng trả lời, Phương Thần bất giác đưa mắt liếc sang bên cạnh, thấy Hàn Duệ nhắm mắt, sắc mặt nhợt nhạt như không còn chút máu nào, đôi lông mày nhíu chặt lại, dường như anh đang rất đau đớn.


Cô tự hỏi, liệu có phải mình đang chuốc họa vào thân không, cô sợ Hàn Duệ sẽ ngất đi, hoặc sẽ chết ngay trên xe vì mất máu quá nhiều, vì thế cất tiếng gọi to: “Này!”.


Hàn Duệ vẫn không trả lời, vệt máu loang trên áo hình như mỗi lúc một rộng hơn.


Lúc này thì Phương Thần thực sự lo sợ, trong giây lát bàn tay đặt trên vô lăng bỗng lỏng ra.


Dường như Hàn Duệ đoán được suy nghĩ của cô, vì thế đôi lông mày càng nhíu chặt lại, sau cùng thì thều thào bằng một giọng khàn đặc: “Nếu thấy hối hận thì đã muộn rồi… trên xe chỗ nào cũng có… dấu vân tay của cô… nếu tôi chết… cô cũng sẽ không tránh khỏi liên lụy đâu…”.


Không hiểu rốt cuộc thì anh ta là hạng người nào đây?!


Phương Thần rủa thầm trong lòng, đôi chân bỗng trở nên nặng hẳn, tốc độ xe dần dần tăng trở lại, lúc đi qua ngã tư chiếc xe đã bị camera chụp ảnh một cách không chút kiêng nể.


Ánh sáng phía trước mặt lóe lên một cái, rồi trong nháy mặt lùi lại ở phía sau.


Phương Thần nói, giọng lạnh lùng: “Tôi quên chưa nói với anh rằng, tôi không có bằng lái xe, tôi đã tự học lái xe”.


Nhưng hình như Hàn Duệ không để ý đến điều đó, nên chỉ “Ừ” một tiếng, lát sau lấy hơi mới chậm rãi nói: “Tôi tin rằng, dù cô không thèm để ý đến mạng sống của tôi thì cũng sẽ quý trọng mạng sống của mình”.


____________________________________________


(1) Mì Long Tu: Hay còn gọi là mì râu rồng, là món ăn truyền thống của người Trung Quốc, sợi mì dài trắng hình dáng như những sợi râu rồng nên mới có tên như thế.


Chương 16


Tạ Thiếu Vĩ cùng hai người khác đến ngay sau đó, Phương Thần vừa đỡ Hàn Duệ nằm xuống giường thì chuông cửa đã vang lên.


Trước khi mở cửa, Phương Thần cẩn thận nhìn qua lỗ khóa, sau khi x


ác định rõ người đến mới mở cửa cho vào.


Cô đưa tay ra hiệu chỉ về phía phòng khác cho mấy người đó, rồi đi vào bếp rót nước uống, khi quay lại thì đã thấy một người trẻ tuổi đang dùng kéo cắt áo của Hàn Duệ.


Phương Thần đứng ở cửa, chau mày, nói: “Các anh định điều trị vết thương cho anh ta ở đây à?”.


Phương Thần nghĩ rằng mình đã tỏ rõ sự ngạc nhiên và không vừa lòng của mình một cách hết sức rõ ràng, nhưng ba người đàn ông kia vẫn không thèm quay đầu lại nhìn cô một lần.


Lúc này, người nằm trên giường kia mới là tiêu điểm chú ý của họ, còn cô thì chỉ như không khí.


Sau cùng thì vẫn là người đàn ông cao to, vạm vỡ nói bằng giọng băm bổ: “Bây giờ đại ca không cử động được”. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thái độ cũng hung hăng, hống hách giống như Hàn Duệ.


Cô mấp máy môi, định phản đối, nhưng nhìn thấy Hàn Duệ nằm yên trên giường, cùng với động tác từ bàn tay của người đàn ông trông giống như bác sĩ, vết thương vỗn dĩ đã ngừng chảy máu giờ đây máu lại tiếp tục ồ ạt chảy ra, từng giọt đỏ tươi nhỏ trên tấm ga giường mới thay, tạo thành một khoảng đỏ sẫm nhìn mà thấy sợ.


Cuối cùng thì cô cũng nhìn thấy rõ vết thương của Hàn Duệ, đó là một vết rách dài tới mười phân ngay dưới xương sườn.


Không ai lên tiếng, nên trong phòng yên tĩnh như một không gian đóng kín, vẻ mặt của Tiền Quân thoáng lóe lên vẻ hung hãn, nhưng dường như vì sợ gây ra sự kinh động nên không dám bộc lộ ra.


Kỹ thuật của tay bác sĩ kia có thể nói là rất tốt, anh ta nhanh nhẹn cắt chiếc áo trên người Hàn Duệ, sát trùng, rồi lại lấy dụng cụ từ trong túi cúi thương ra, động tác thuần thục. Vừa nhìn đã biết là anh ta thường xuyên giải quyết nhưng ca như thế này.


Nhìn thấy sợ chỉ được lấy ra, Phương Thần không nén được sửng sốt, “Phải khâu à?”.


Có lẽ là giọng nói của cô hơi to nên lần này đã có người đưa mắt nhìn cô. Tạ Thiếu Vĩ bình tĩnh nhìn cô một cái, không thể coi cái nhìn đó là lễ độ, anh ta nói vẻ mặt không thay đổi: “Nếu cô thấy sợ thì hãy tránh ra ngoài đi”.


Phương Thần coi như không nghe thấy câu đó mà vẫn tiếp tục hỏi bác sĩ: “Không tiêm thuốc tê à?”, bởi cô không nhìn thấy bác sĩ chuẩn bị thuốc gây tê.


Bác sĩ trẻ khôn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc truyện Một Ký Ức Đẹp Full trên điện thoại

4 năm yêu nhau, tôi bị người yêu lừa dối như một con khờ

Truyện Dành Cho Những Trái Tim FA Full

Xem tử vi ngày 30/03/2017 Thứ Năm của 12 cung hoàng đạo

Gái ế nhận quả đắng sau quyết định gây sốc khi bố mẹ thúc giục chuyện kết hôn