Ánh hoàng hôn mỏng manh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Ánh hoàng hôn mỏng manh (xem 5339)

Ánh hoàng hôn mỏng manh

không?”.


“Chẳng nhẽ cậu sợ mình bị còng tay và đánh?” Sau khi tắm rửa xong, da dẻ mặt mày Tô Đông trở lại vẻ mượt mà mịn màng như cũ, mỉm cười với cô: “Có lẽ cậu xem phim nhiều quá rồi đấy, xã hội thời nay hòa bình lắm”.


Tô Đông tránh không nói vào chủ đề chính, điều đó làm sao giấu nổi Phương Thần.


Không phải nếm chút mùi vị đắng cay nào, dường như đó là điều không thể, vì thế, lần này cô phải thực sự cảm ơn Tiêu Mạc.


Thế nên Phương Thần đề nghị: “Để hôm khác mình mời Tiêu Mạc ăn cơm nhé”.


Tô Đông giả bộ nghi ngờ: “Này, người mà anh ấy nhằm vào là cậu, việc cũng là do cậu nhờ, hà cớ gì cậu lại muốn cùng mình mời chứ?”.


Phương Thần bèn đáp: “Trước đây cậu chưa gặp anh ấy bao giờ thì sao lại biết anh ấy nhằm mình?”.


Tô Đông đưa mắt liếc xéo, đùa với cô: “Cậu không biết là mình làm nghề gì à?”.


Câu nói này đột nhiên nhắc nhở Phương Thần.


“Vụ án này coi như kết thúc rồi à?”, hỏi vậy vì cô không biết bây giờ Cận Vĩ như thế nào, cô đã liên lạc nhiều lần nhưng vẫn không gặp được Cận Vĩ.


“Còn biết làm thế nào nữa? Thứ đó không phải do mình cung cấp, hơn nữa bây giờ đằng nào người cũng đã chết rồi, trong thời gian ngắn chắc chắn chẳng thể điều tra được. Chỉ có công việc làm ăn của mấy chị em là bị ảnh hưởng thôi, bây giờ có lẽ đành phải cho họ nghỉ phép hết lượt, ít nhất cũng phải hai, ba tháng sau mới có thể tiếp tục được.”


Phương Thần bỗng nhớ lại buổi tối hôm đó, hơi thở của Hàn Duệ rất gần, anh ta nói: “… Tôi rất không thích những cô gái tự cho mình là thông minh”. Nụ cười của anh ta thật lạnh lùng, như thể không chút lo lắng rằng chuyện đó thật sự liên lụy đến


Phương Thần hỏi Tô Đông: “Chuyện này không liên quan đến cậu, đúng không?”.


“Đúng vậy.”


“Vậy, có liên quan đến Dạ Đô à?”


Tô Đông bất giác đưa mắt nguýt cô một cái, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói: “Phương Thần này, cậu đừng có nhiều chuyện”.


Phương Thần bỗng thấy ớn lạnh, “Cậu đã biết chuyện Cận Tuệ sử dụng ma túy? Trước khi cô ấy gặp chuyện cậu đã biết rồi?”.


“Đó là tự do của nó, mình không có quyền gì ép nó không được làm như vậy.” Vẻ mặt của Tô Đông bị ánh đèn che khuất, giọng nói rất bình thản: “Số lần sử dụng không nhiều. Lần đầu có lẽ là do bị khách làm cho dính vào”.


“Lúc đầu bởi vì nó không tự nguyện làm việc ở Dạ Đô và thứ đó đã giúp nó tạm thời qua cơn hoảng sợ. Nhưng, cũng chính vì thời gian ngắn, không có kinh nghiệm nên mới dễ xảy ra chuyện.”


Phương Thần trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “Bây giờ mình rất lo cho em trai của cô ấy”.


Tô Đông nói: “Liệu có phải là bệnh nghề nghiệp không mà mấy năm nay cậu thay đổi rất nhiều, cậu quan tâm tới nhiều chuyện hơn hẳn”.


Phương Thần lườm Tô Đông: “Không lẽ cứ vô tư vô tâm như trước đây mới là tốt à?”.


“Chẳng qua mình thấy nếu cậu cứ như vậy thì sẽ chuốc lấy phiền toái vào thân thôi.” Tô Đông ngáp một cái và nằm xuống nói tiếp: “Tối hôm nay mình không đi nữa, cho mình ngủ nhờ ở đây một đêm nhé. Buồn ngủ chết đi được”.


Phương Thần cứ mở mắt trừng trừng nhìn vào bóng tối.


Phiền phức ư?


Không biết có phải cái ngày cô đến tìm Hàn Duệ thì đã gặp phải điều được gọi là phiền phức không?


Chương 15


Hôm nay Phương Thần tan làm rất muộn, khi cô ra khỏi cổng tòa soạn thì trời đã sắp tối.


Thời gian gần đây cô thường xuyên như vậy. Có lúc là vì cùng anh Lý làm xong các bản tin, có lúc thì một mình cô phải hoàn thành công việc. Mặc dù cơ quan có xe, nhưng bởi vì thành phố này quá lớn, nếu cứ đi đi lại lại trên đường thì sẽ tốn không biết bao nhiêu thời gian.


Cả tòa nhà rộng thênh thang hầu như đã về hết, chỉ có hai bảo vệ đi kiểm tra các tầng. Phương Thần chỉnh lại tư liệu buổi chiều trên máy tính một lần, hoàn tất việc dọn dẹp rồi ra về.


Khi cô đi qua cổng thì gặp một trong hai bảo vệ. Bảo vệ mặc chiếc áo nhung trực đêm, cười và chào cô: “Cô Phương về muộn thế à?”.


Cô cũng cười và gật đầu đáp lại.


“Vậy thì mau đi ăn cơm đi. Trời tối rồi, đi đường cẩn thận nhé”, người bảo vệ trẻ tuổi tỏ ra rất quan tâm.


“Cảm ơn.”


Bây giờ cô mới thực sự cảm thấy đói, nhất là khi vừa bước chân ra ngoài gặp một cơn gió lạnh tràn qua, cái đói và cái rét như được thể cùng ào tới.


Đúng lúc này bất giác cô lại nhớ đến Chu Gia Vinh. Nếu anh ta ở nhà, cô sẽ có thể gọi điện, nhờ anh nấu hộ cơm tối, dù chỉ là một bát mì cũng được. Vì tài nấu nướng của Chu Gia Vinh cũng thuộc hàng cao thủ, dù đó chỉ là món mì Long Tu(1) bình thường nhưng dưới bàn tay chế biến của Chu Gia Vinh nó cũng trở thành món ăn khiến người khác th nhỏ dãi.


Nhưng đáng tiếc là anh chàng này sau khi ăn Tết xong cứ ở lỳ vùng Tam Á – nơi có khí hậu tuyệt vời, nói rằng phải ở đó để làm giám khảo cho cuộc thi Vua Đầu Bếp toàn quốc. Tuy vậy, những khi rỗi rãi anh ta vẫn gọi điện về kể chuyện với Phương Thần rằng trong quá trình tham gia chấm thi đã được nếm những món ăn mới.


Nghĩ đến đây, bụng của Phương Thần không khỏi thấy cồn cào.


Bỗng chốc, trong đầu Phương Thần lóe lên một chú ý không lấy gì làm tốt đẹp lắm rằng tháng sau cô có nên tăng tiền thuê nhà lên không?


Cách tòa soạn không xa có một quán mì của hai vợ chồng trung tuổi. Quán đó nằm ngay ở mặt ngõ, khách ăn hằng ngày khá đông.


Phương Thần muốn được ăn một bát mì thịt bò nóng hôi hổi với một chút tương ớt rưới lên trên.


Đi qua đường, nhìn vào con ngõ đối diện, chỉ khoảng mấy chục mét đã thấy đèn của cửa hiệu. Ngọn đèn ấy bé tí thậm chí vàng vọt nữa, nhưng lúc này nhìn thấy nó bỗng khiến người ta phấn chấn hẳn lên.


Phương Thần rảo bước. Khi cô vừa đặt chân xuống vạch kẻ sang đường dành cho người đi bộ thì bỗng nghe thấy tiếng phanh xe rất gấp ngay sau lưng.


Ánh đèn pha từ chiếc xe sáng rực, khiến Phương Thần bất giác hơi ngây người ra một lát.


Chiếc xe này vừa sang trọng vừa quen thuộc, tất nhiên là cô không dễ dàng quên.


Chiếc Carrera GT đã dừng chếch bên đường, thậm chí là đi trái đường. Có lẽ nó đã chạy thẳng qua vạch kẻ đôi tới đây một cách ngông nghênh.


Phương Thần nheo mắt, đứng yên tại chỗ, bụng nghĩ thầm: Không biết chủ nhân của chiếc xe này muốn gì?


Cầm chiếc điện thoại của đại ca để quên trong phòng, Tiền Quân tiện tay, đập mạnh lên đầu người ngồi cạnh, miệng chửi: “Mẹ nó, đúng là đã tốn cơm nuôi mày! Cả mày nữa! Mày! Mày còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng t bằng được người về cho tao!”. Đôi mắt giận dữ của hắn lướt qua một lượt, nhưng dường như chưa hả giận, hắn giơ chân đạp mạnh vào chỗ để chân đằng trước, “… Bây giờ đã bị bọn nó xông vào tận nhà rồi! Tin tức của đại ca lại chẳng rõ! Thế mà chúng mày vẫn không biết là ai làm chuyện này! Mẹ kiếp!”.


Trên sàn nhà toàn mảnh kính vỡ, cửa sổ bị vỡ một mảng lớn, ly chén trên bàn rơi xuống thảm, cả phòng khách rộng lớn bị lục tung cả lên.


Tạ Thiếu Vĩ gác máy điện thoại bước đến gần, đưa tay giữ Tiền Quân lúc đó đang định xông lên đánh một người trong bọn, nghiêm mặt nói: “Những

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Rồi đôi lúc ta sẽ vẫn ổn với cuộc sống độc thân của mình

Những mùa hoa tháng ba

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Xem tử vi ngày 14/03/2017 Thứ Ba ngày của 12 cung hoàng đạo

Vì yêu em nên tôi mới là tên ngốc!