chạm ngay với chiếc Vespa trắng, để lại những vết xước đen dài, đầy bùn đất. Những miếng đậu trắng và những trái cà chua đỏ rực vỡ nát nằm be bét giữa lòng đường. Tâm Lan ngây người ra nhìn chỗ thức ăn bị hư hỏng một cách bất động. Cô cũng không nghe thấy lời xin lỗi lí nhí từ cổ họng với vẻ đầy miễn cưỡng của người phụ nữ kia. Cô càng không hay biết, dòng người ban nãy dưới sự điều khiển của cảnh sát giao thông đã bỏ xa chỗ cô đang đứng hàng kilomet đường dài. Tinh thần hoảng loạn, hành động càng thêm phần lúng túng, run rẩy, cô buộc mình phải xuống xe và từng bước chậm rãi táp vào lề đường.
Đứng dưới tán lá xanh và màu điệp vàng rải khắp dưới chân, lòng cô lại dấy lên một sự ghen tị ghê gớm. Bây giờ, cô mới nhớ đến chiếc điện thoại nằm trong túi xách, đôi tay búp măng nổi lên những đường gân xanh run rẩy bấm số. Giọng nói thân thương của cô trực tổng đài quen thuộc nói liên tục, phản bác lại cô. Cô thở dài, cánh tay từ từ buông thõng khỏi tai nghe, đôi mắt nhìn xa xăm về hướng đi của đôi tình nhân vụng trộm, vai kề vai, má kề má đã lướt qua đây từ lâu lắm rồi.
Kiều Thanh suốt chục năm qua chẳng hề thay đổi. Khuôn mặt cô ta có vẻ chững hơn đôi phần nhưng vẫn vô cùng quyến rũ và lấy được thiện cảm từ đấng mày râu. Vòng eo thon gọn ở tuổi ngoài ba mươi cùng vòng một nảy nở mà nhiều người hay ví von là ngọt ngào như chocolate. Tâm Lan sụt sùi. Không phải vì cô không đẹp bằng cô ta. Mà giờ đây, cô có thể khẳng định gần như chắc chắn một điều, vị trí làm chủ trong trái tim của Hoàng Minh là Kiều Thanh, chứ không phải ai khác.
Tâm Lan đưa tay sờ trên bụng mình. Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì. Chỉ có vài chú xe ôm và một đám học sinh đang đứng chờ xe buýt nhìn cô với ánh mắt thăm dò đầy khó hiểu.
Mặt trời bắt đầu dịu nắng, cả một vùng trời phía tây của thành phố mang màu đỏ ung tạo cảm giác cho con người ta thêm phần sợ hãi, cô đơn và luôn tìm cách chạy trốn. Nước mắt, nước mũi lấm lem trên khuôn mặt tái nhợt và trắng xanh, Tâm Lan mới từ từ đứng dậy và lên xe ra về.
Đường thành phố đã lên đèn, một màu vàng lợt hắt xuống khoảng không tạo cảm giác như chốn không gian này đã bị bỏ hoang từ rất lâu, từng con hẻm mọc rêu xanh và vẩn mùi ẩm mốc. Thoáng sau một luồng suy nghĩ miên man về cảnh tượng đã tận mắt chứng kiến ban chiều, cô chợt rùng mình thêm một lần nữa, bàn tay như siết chặt hơn, chiếc xe trong giây lát đã chuyển vận tốc nhanh đến chóng mặt… Thân hình cô như nép lại trong chiếc áo sơ mi màu vàng chanh rộng, bay lùng bùng trong cơn gió thổi ngược chiều. Bóng cô hòa vào dòng người hối hả, ngược xuôi…
Bé Nguyên Thảo đang ngồi ở chiếc ghế đá được kê ngay trước cổng. Con bé có phần đã đói bụng và sốt ruột khi chẳng thấy ba Hoàng Minh hay mẹ Tâm Lan tới trường đón mình. Vừa nhìn thấy bóng dáng chiếc xe trắng và dáng người Tâm Lan từ đầu con hẻm đang tiến vào, bé Nguyên Thảo đã nhảy cẫng lên, miệng í ới chào cô.
- Nguyên Thảo!… – Tâm Lan dựng xe rồi ôm con gái vồn vã. – Mẹ xin lỗi. Mẹ tới trễ, thế ai đã đưa con về nhà?
- Sao mẹ Lan khóc? Ai bắt nạt mẹ Lan của con? – Con bé đưa đôi bàn tay lóng ngóng, có phần ấm áp vuốt ve khuôn mặt của cô. – Bác Hoa đón bạn Sóc, bác ấy thấy trễ nên đưa con về nhà luôn. Mà nhà bác Hoa đang có khách nên con không ở lại đó chơi nữa.
- Bé Thảo của mẹ ngoan lắm. Mà làm gì có ai dám bắt nạt mẹ Lan của con cơ chứ! Phải không nào? – Cô nở nụ cười đầy gượng gạo, vừa đưa tay vuốt lại những lọn tóc xoăn mềm của đứa con gái đang ướt nhẹp và dùng khăn lau mồ hôi trên vầng trán lấm tấm nước của con gái. Cô nói tiếp. -Ngoan nào, bé Thảo mở cổng đi, mẹ con mình cùng vô bếp nhé! Ba Mình sắp đi làm về rồi đó.
- Dạ.
Mắt con bé như sáng hẳn lên khi Tâm Lan nhắc tới cụm từ: “Ba Minh đi làm về”. Vóc dáng nhỏ nhắn của con bé trong chiếc đầm hồng búp bê và lưng đeo ba lô, đang cố sức đẩy cửa cổng sắt mở toang ra để cô dắt xe vào trong khoảng sân trống. Lần nào cũng vậy, Tâm Lan nói hai mẹ con sẽ cùng mở cổng, nó đều nhất quyết một hai không chịu. Con bé cứ lanh chanh và cố sức để làm. Đến khi hai cánh cửa cổng mở toang ra, nó thở hồng hộc rồi tự vỗ tay khen mình giỏi. Cô lại khen con bé thêm lần nữa, nó cười tít mắt.
Trong khi đó, Tâm Lan lại đứng ngẩn người ra bên chiếc xe: “Ba Minh nào đi làm chuẩn bị về nhà cơ chứ? Ba Minh của con đang lừa dối mẹ con mình, ra ngoài lén lút ngoại tình kia kìa.” Cô thiết nghĩ, nước mắt lại ứa ra vội vã. Những giọt nước mắt lấp lánh trong buổi chiều tà.
Ôi, trẻ con thật dễ bị lừa gạt. Và cả những người phụ nữ nữa, họ quả là rất giỏi khi dỗ dành trẻ con và tự đánh lừa để an ủi chính bản thân mình. Người ta vẫn bảo: “Người đàn ông giỏi là người biết làm cho người phụ nữ của mình cười. Nhưng người phụ nữ giỏi phải là người biết quên đi người đàn ông đã làm cho mình cười”. Giờ thì, cô buộc mình phải nuốt nước mắt.
Sau khi bé Nguyên Thảo về phòng mình tự tắm rửa và bầu bạn với những con búp bê tóc rối màu vàng hoe thì cô cũng vội vã trở về phòng và tự giam mình vào đó. Để chiếc túi xách lên bàn nằm việc, cô sà vào chiếc giường lò xo, nằm úp mặt xuống gối. Một vài giây sau, cô lắc lắc đầu như đang tự khiển trách bản thân mình. Cô từ từ trở mình nằm ngửa ra, bất động.
Tiếng khóc bắt đầu rấm rứt vang lên. Tâm Lan quay mặt ra phía ô cửa sổ, bầu trời nhập nhoạng một màu tối đen. Dáng người nhỏ nhắn của bác Trương – trưởng khu phố đang cầm chiếc gậy tre thẳng dài, đi lần lượt tới từng cột điện để nhấn nút mở công tắc đèn đường. Dường như, lượng ánh sáng yếu ớt đang dần được thắp lên ở phía ngoài kia càng làm nỗi buồn trong cô trải dài như vô hạn. Ánh đèn vàng mỗi chiều về như một cách báo hiệu cho sự sum vầy của mỗi gia đình sau một ngày mưu sinh vất vả. Nơi ấy có vòng tay của mẹ cha, có tiếng nói cười thơ ngây của những đứa trẻ, họ đang quay quần bên bàn ăn với món đồ thơm ngon hay từng chén cơm trắng ngần nghi ngút khói.
Tâm Lan cảm thấy lòng mình xót xa. Khi điện đường ngoài kia đã thắp hết đèn mà căn phòng khách của gia đình cô vẫn chưa được lau chùi dọn dẹp, căn phòng bếp vẫn lạnh tanh không tiếng động của xoong nồi hay bát đĩa, đứa con gái của cô vẫn chưa được bàn tay của người chồng về tắm táp và nô đùa trong bồn tắm như mọi hôm…
Cứ nghĩ thế, nước mắt lại trào ra như không gì có thể ngăn cản nổi. Không gian trong phòng ngủ mỗi lúc một nghẹt thở hơn.
Tiện tay đưa sang bên, Tâm Lan úp luôn chiếc hình nhỏ của gia đình xuống mặt tủ gỗ. Nó đập vào mắt cô như một trái ớt cay chà xát đến rát đau. Một mùi đàn ông quen thuộc phả vào chiếc mũi nhỏ xinh, cô hà hít và cười nhẹ. Nụ cười khe khẽ ấy mang theo cả nước mắt và niềm đau.
Cô lại đưa tay sờ bụng mình, nó vẫn còn rất phẳng. Cô tránh cái nhìn nhưng không thể nào ngăn cản nổi những dòng suy nghĩ miên man về phía chiếc túi xách đang nằm ở trên bàn nơi góc phòng kia. Cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì vào bụng cả. Cô có quyền hành hạ bản thân, cô có quyền trừng phạt người chồng đáng trách, nhưng còn bé Thảo, còn cả đứa nhóc mà cô vẫn nghĩ nó đang nằm trong bụng mình nữa, chúng đều là những mầm non mà cô chăm sóc và hết mực thương yêu. Chúng là niềm tin để cô sống, là điểm tựa để cô dựa vào.
Đứng dưới tán lá xanh và màu điệp vàng rải khắp dưới chân, lòng cô lại dấy lên một sự ghen tị ghê gớm. Bây giờ, cô mới nhớ đến chiếc điện thoại nằm trong túi xách, đôi tay búp măng nổi lên những đường gân xanh run rẩy bấm số. Giọng nói thân thương của cô trực tổng đài quen thuộc nói liên tục, phản bác lại cô. Cô thở dài, cánh tay từ từ buông thõng khỏi tai nghe, đôi mắt nhìn xa xăm về hướng đi của đôi tình nhân vụng trộm, vai kề vai, má kề má đã lướt qua đây từ lâu lắm rồi.
Kiều Thanh suốt chục năm qua chẳng hề thay đổi. Khuôn mặt cô ta có vẻ chững hơn đôi phần nhưng vẫn vô cùng quyến rũ và lấy được thiện cảm từ đấng mày râu. Vòng eo thon gọn ở tuổi ngoài ba mươi cùng vòng một nảy nở mà nhiều người hay ví von là ngọt ngào như chocolate. Tâm Lan sụt sùi. Không phải vì cô không đẹp bằng cô ta. Mà giờ đây, cô có thể khẳng định gần như chắc chắn một điều, vị trí làm chủ trong trái tim của Hoàng Minh là Kiều Thanh, chứ không phải ai khác.
Tâm Lan đưa tay sờ trên bụng mình. Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì. Chỉ có vài chú xe ôm và một đám học sinh đang đứng chờ xe buýt nhìn cô với ánh mắt thăm dò đầy khó hiểu.
Mặt trời bắt đầu dịu nắng, cả một vùng trời phía tây của thành phố mang màu đỏ ung tạo cảm giác cho con người ta thêm phần sợ hãi, cô đơn và luôn tìm cách chạy trốn. Nước mắt, nước mũi lấm lem trên khuôn mặt tái nhợt và trắng xanh, Tâm Lan mới từ từ đứng dậy và lên xe ra về.
Đường thành phố đã lên đèn, một màu vàng lợt hắt xuống khoảng không tạo cảm giác như chốn không gian này đã bị bỏ hoang từ rất lâu, từng con hẻm mọc rêu xanh và vẩn mùi ẩm mốc. Thoáng sau một luồng suy nghĩ miên man về cảnh tượng đã tận mắt chứng kiến ban chiều, cô chợt rùng mình thêm một lần nữa, bàn tay như siết chặt hơn, chiếc xe trong giây lát đã chuyển vận tốc nhanh đến chóng mặt… Thân hình cô như nép lại trong chiếc áo sơ mi màu vàng chanh rộng, bay lùng bùng trong cơn gió thổi ngược chiều. Bóng cô hòa vào dòng người hối hả, ngược xuôi…
Bé Nguyên Thảo đang ngồi ở chiếc ghế đá được kê ngay trước cổng. Con bé có phần đã đói bụng và sốt ruột khi chẳng thấy ba Hoàng Minh hay mẹ Tâm Lan tới trường đón mình. Vừa nhìn thấy bóng dáng chiếc xe trắng và dáng người Tâm Lan từ đầu con hẻm đang tiến vào, bé Nguyên Thảo đã nhảy cẫng lên, miệng í ới chào cô.
- Nguyên Thảo!… – Tâm Lan dựng xe rồi ôm con gái vồn vã. – Mẹ xin lỗi. Mẹ tới trễ, thế ai đã đưa con về nhà?
- Sao mẹ Lan khóc? Ai bắt nạt mẹ Lan của con? – Con bé đưa đôi bàn tay lóng ngóng, có phần ấm áp vuốt ve khuôn mặt của cô. – Bác Hoa đón bạn Sóc, bác ấy thấy trễ nên đưa con về nhà luôn. Mà nhà bác Hoa đang có khách nên con không ở lại đó chơi nữa.
- Bé Thảo của mẹ ngoan lắm. Mà làm gì có ai dám bắt nạt mẹ Lan của con cơ chứ! Phải không nào? – Cô nở nụ cười đầy gượng gạo, vừa đưa tay vuốt lại những lọn tóc xoăn mềm của đứa con gái đang ướt nhẹp và dùng khăn lau mồ hôi trên vầng trán lấm tấm nước của con gái. Cô nói tiếp. -Ngoan nào, bé Thảo mở cổng đi, mẹ con mình cùng vô bếp nhé! Ba Mình sắp đi làm về rồi đó.
- Dạ.
Mắt con bé như sáng hẳn lên khi Tâm Lan nhắc tới cụm từ: “Ba Minh đi làm về”. Vóc dáng nhỏ nhắn của con bé trong chiếc đầm hồng búp bê và lưng đeo ba lô, đang cố sức đẩy cửa cổng sắt mở toang ra để cô dắt xe vào trong khoảng sân trống. Lần nào cũng vậy, Tâm Lan nói hai mẹ con sẽ cùng mở cổng, nó đều nhất quyết một hai không chịu. Con bé cứ lanh chanh và cố sức để làm. Đến khi hai cánh cửa cổng mở toang ra, nó thở hồng hộc rồi tự vỗ tay khen mình giỏi. Cô lại khen con bé thêm lần nữa, nó cười tít mắt.
Trong khi đó, Tâm Lan lại đứng ngẩn người ra bên chiếc xe: “Ba Minh nào đi làm chuẩn bị về nhà cơ chứ? Ba Minh của con đang lừa dối mẹ con mình, ra ngoài lén lút ngoại tình kia kìa.” Cô thiết nghĩ, nước mắt lại ứa ra vội vã. Những giọt nước mắt lấp lánh trong buổi chiều tà.
Ôi, trẻ con thật dễ bị lừa gạt. Và cả những người phụ nữ nữa, họ quả là rất giỏi khi dỗ dành trẻ con và tự đánh lừa để an ủi chính bản thân mình. Người ta vẫn bảo: “Người đàn ông giỏi là người biết làm cho người phụ nữ của mình cười. Nhưng người phụ nữ giỏi phải là người biết quên đi người đàn ông đã làm cho mình cười”. Giờ thì, cô buộc mình phải nuốt nước mắt.
Sau khi bé Nguyên Thảo về phòng mình tự tắm rửa và bầu bạn với những con búp bê tóc rối màu vàng hoe thì cô cũng vội vã trở về phòng và tự giam mình vào đó. Để chiếc túi xách lên bàn nằm việc, cô sà vào chiếc giường lò xo, nằm úp mặt xuống gối. Một vài giây sau, cô lắc lắc đầu như đang tự khiển trách bản thân mình. Cô từ từ trở mình nằm ngửa ra, bất động.
Tiếng khóc bắt đầu rấm rứt vang lên. Tâm Lan quay mặt ra phía ô cửa sổ, bầu trời nhập nhoạng một màu tối đen. Dáng người nhỏ nhắn của bác Trương – trưởng khu phố đang cầm chiếc gậy tre thẳng dài, đi lần lượt tới từng cột điện để nhấn nút mở công tắc đèn đường. Dường như, lượng ánh sáng yếu ớt đang dần được thắp lên ở phía ngoài kia càng làm nỗi buồn trong cô trải dài như vô hạn. Ánh đèn vàng mỗi chiều về như một cách báo hiệu cho sự sum vầy của mỗi gia đình sau một ngày mưu sinh vất vả. Nơi ấy có vòng tay của mẹ cha, có tiếng nói cười thơ ngây của những đứa trẻ, họ đang quay quần bên bàn ăn với món đồ thơm ngon hay từng chén cơm trắng ngần nghi ngút khói.
Tâm Lan cảm thấy lòng mình xót xa. Khi điện đường ngoài kia đã thắp hết đèn mà căn phòng khách của gia đình cô vẫn chưa được lau chùi dọn dẹp, căn phòng bếp vẫn lạnh tanh không tiếng động của xoong nồi hay bát đĩa, đứa con gái của cô vẫn chưa được bàn tay của người chồng về tắm táp và nô đùa trong bồn tắm như mọi hôm…
Cứ nghĩ thế, nước mắt lại trào ra như không gì có thể ngăn cản nổi. Không gian trong phòng ngủ mỗi lúc một nghẹt thở hơn.
Tiện tay đưa sang bên, Tâm Lan úp luôn chiếc hình nhỏ của gia đình xuống mặt tủ gỗ. Nó đập vào mắt cô như một trái ớt cay chà xát đến rát đau. Một mùi đàn ông quen thuộc phả vào chiếc mũi nhỏ xinh, cô hà hít và cười nhẹ. Nụ cười khe khẽ ấy mang theo cả nước mắt và niềm đau.
Cô lại đưa tay sờ bụng mình, nó vẫn còn rất phẳng. Cô tránh cái nhìn nhưng không thể nào ngăn cản nổi những dòng suy nghĩ miên man về phía chiếc túi xách đang nằm ở trên bàn nơi góc phòng kia. Cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì vào bụng cả. Cô có quyền hành hạ bản thân, cô có quyền trừng phạt người chồng đáng trách, nhưng còn bé Thảo, còn cả đứa nhóc mà cô vẫn nghĩ nó đang nằm trong bụng mình nữa, chúng đều là những mầm non mà cô chăm sóc và hết mực thương yêu. Chúng là niềm tin để cô sống, là điểm tựa để cô dựa vào.