Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường (xem 5290)

Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường

p'>Thấy vậy, Khinh Âm cười lạnh, hắc cầu trong tay sớm đã sẵn sàng, không chút do dự, hắn ném hắc cầu về phía Ngân Nhi.


Nàng ngây người , nhìn hắc cầu như từ địa ngục lao tới, tựa hồ muốn cắn nuốt nàng,nhưng hai chân nàng lại không thể động đậy.


Mắt thấy hắc cầu sẽ đụng vào người Ngân Nhi, một bàn tay to đột nhiên đẩy nàng ra, đón nhận hắc cầu , để nó cắn nuốt bản thân thay nàng!


“A!” Toàn thân nam tử hừng hực hắc hỏa, thân hình hắn vặn vẹo trên mặt đất , không ngừng lăn lộn, hương vị cháy sém bị khuếch tán, mùi da thịt bốc lên khiến người khác muốn nôn mửa, nháy mắt đã cháy hết làn da bên ngoài.


“Vì sao, vì sao!” Trơ mắt nhìn da thịt nam tử muốn cứu mình đang bị thiêu đốt , thân thể hắn sắp trở thành cây gỗ khô rồi, nàng nỉ non , đột nhiên xông lên vỗ vào hắc hỏa trên người vị nam tử kia.


“Ngân Nhi!” Vốn là dự đoán tên nam tử này sẽ nhảy vào đỡ giúp Ngân nhi, nhưng không ngờ Ngân nhi cũng không thèm để ý đến tính mạng của mình , ý cười nơi khóe miệng Khinh Âm trong khoảnh khắc cứng đờ, rống lên một tiếng, lao vội về phía nàng.



Tay hắn nhẹ nhàng di động trên mặt nàng,rất sợ kinh hách đến nàng, lại không nỡ rút tay lại.


Con mắt tinh tường của hắn liếc một cái, nghi hoặc nhìn ngực nàng có một chỗ hơi nhô lên, không nghĩ nhiều, tay hắn lập tức cho vào lấy đồ bên trong ra.


Nha hoàn lục bào đứng bên cạnh đỏ bừng hai tai,ngại ngùng quay đầu đi, trong mắt lóe lên quang mang hâm mộ,nàng cúi đầu, tự ti nhìn mũi chân của mình, chua xót cười.


Khăn lụa màu trắng mềm mại bay bay trên tay hắn, một đóa hoa Thiên Âm được thêu tinh mỹ nhẹ nhàng nở rộ, đóa hoa non mềm màu trắng trải dài, sợi chỉ màu đen thêu trên đó thực khéo léo.


Đây là khăn lụa của nàng, hắn thở dài, gấp lại ngay ngắn rồi trả về chỗ cũ.


“Tướng quân, không xong rồi , biên cương báo nguy!” Một tên thị vệ bất chấp chưa thông báo, lỗ mãng tiến vào.


Thân hình ngồi bên cạnh giường đột ngột đứng bật dậy, không chút nào trì hoãn vung bàn tay to lên:“Chuẩn bị ngựa!” Đi vài bước ra đến cửa, lại quay trở về, in một nụ hôn thật sâu trên gương mặt ngủ say của thiên hạ âu yếm.


“Ngân Nhi, chờ ta trở lại.”


“Tướng quân!” Nha hoàn bất giác hô lên, lại cuống quít che miệng mình


“Chờ phu nhân tỉnh lại, nhớ rõ phải chăm sóc chu đáo, nếu có nửa điểm sơ xuất, tất cả các ngươi đều bị chôn cùng nhau!” Hắn lạnh giọng phân phó, ngay cả thời gian liếc mắt về phía nàng một cái cũng không có, vung tú bào, đi nhanh ra ngoài.


Không có đáp lại, nữ tử ngơ ngác nhìn thân ảnh hắn dần dần biến mất, trong đáy mắt đã hàm chứa nước …


“A, phu nhân tỉnh!” Một tiểu nha hoàn khác kinh hỉ hô, nữ tử bấy giờ mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng lau đi vết tích nước mắt trên mặt.


“Phu nhân, về sau nô tỳ Tiểu Thanh đó là nha hoàn bên cạnh người, có gì cần ,nô tỳ nhất định làm được.” Nàng mềm nhẹ cười nói.


Hô nhỏ một tiếng, Ngân Nhi dường như nhớ tới điều gì đó, hai tay sờ loạn nơi ngực áo, thế rồi bàn tay nhỏ bé sờ đến một thứ mềm mại, đôi mắt lúc này mới trấn định trở lại, nhẹ nhàng rút ra.


Đây là! Nàng vui sướng khẽ nhếch cái miệng nhỏ……



Nâng hai tay, nàng xốc chăn ngồi dậy, nhìn chiếc lá tinh xảo thêu trên khăn lụa, hốc mắt lập tức phiếm hồng, nước mắt không tiếng động trào ra.


Nàng không quên, một tháng trước khi thành thân, hắn mang nàng đến Hương Sơn nhìn hoa Thiên Âm, chính nàng đã cầm kim dậy hắn thêu, bởi vì sợ Viêm Hi buồn chán,nàng liền dạy hắn làm theo cách sáng tạo độc đáo của mình, qua đường thêu mà gửi gắm tâm ý.


Không ngờ hắn vẫn nhớ……


Năm ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt phẳng, cảm thụ được xúc cảm mềm mại, nàng hít vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi cảm thụ được lời nói của hắn.


“Buổi trưa hằng ngày , ta ở cửa sau chờ nàng.”


Buổi trưa hằng ngày! Bối rối , nàng mệt mỏi bước xuống giường, ngay cả giầy cũng không đi , chỉ có một thân thục bào màu trắng, cước bộ hỗn độn nhằm phía cửa phòng, nhưng mà, ngay tại lúc ngón tay chạm đến cửa liền dừng lại.


Không được, bọn họ canh chừng rất nghiêm ngặt, nàng căn bản là không thể đi ra ngoài, nhất là chỉ có một mình, bọn họ càng không cho phép nàng đi.


Làm sao bây giờ?


Viêm Hi, Viêm Hi đang ở cửa sau.


Bất quá nàng căn bản ngay cả cửa sau ở đâu, nên đi như thế nào, phải lừa gạt đám thị vệ nha hoàn ra sao , làm thế nào thoát khỏi danh xưng phu nhân tướng quân này cũng chưa biết.


Nàng,thật giống chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, rõ ràng đã nghe được cái chìa khóa Rung động “Đinh Đinh”, nhưng lại tìm không ra phương hướng.


“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh!” Cổ họng khàn khàn, nàng vô lực vỗ vào cánh cửa.


Thị vệ canh gác ngay lập tức đẩy cửa, nghi hoặc nhìn nàng, liếc thấy bộ y phục đơn giản trên người nàng, mặt đỏ bừng,lập tức quay sang một bên:“Phu nhân có chuyện gì cần dặn dò? Nếu muốn đi ra ngoài bây giờ thì không thể được, tướng quân đã hạ lệnh phải đợi đại phu báo thân thể người hồi phục , mới có thể đi lại trong đình viện.”


“Ta muốn dùng bữa.” Nàng thùy hạ mi mắt, nhẹ giọng đáp lời.



Đi qua một cái hồ, rồi mấy cái hành lang dài, tuy rằng đụng phải nha hoàn thị vệ rất nhiều, nhưng không ai chú ý tới nàng là người bọn họ đang tìm.


Sắp đến, sắp đến.


Nội tâm nhảy nhót , nàng thấy được cửa sau phía xa xa rồi, cũng may mấy ngày trước đây nói chuyện phiếm cùng bọn nha hoàn, làm bộ vô tình hỏi đường đi, nếu không, muốn đến được đây thực không dễ dàng.


“Phu nhân!” Thanh âm quen thuộc vang lên trong chốc lát, đúng lúc đó , một bàn tay khác chộp lấy cánh tay nàng.


Kinh ngạc quay đầu, đúng là Tiểu Thanh.


“Phu nhân, người muốn đi đâu? Lạc đường ư?” Tiểu Thanh sờ sờ mồ hôi trên trán, lúc này mới yên lòng,“Nào, Tiểu Thanh mang người trở về.”


Từ từ xoay thân, Ngân Nhi do dự, vẫn là dùng sức tháo tay nàng ra.


“Tiểu Thanh, ta không phải phu nhân tướng quân, ta cũng không nguyện ý làm phu nhân tướng quân, nơi này, không có tự do ta muốn, không có Viêm Hi ta ngày đêm thương nhớ.” Ngón tay cầm khăn lụa căng thẳng, nàng chua xót cười, chậm rãi thối lui về phía sau.


“Nhưng, nhưng người là phu nhân tướng quân a,” Tiểu Thanh nhất thời không biết nên như thế nào cho phải, sốt ruột nhấc chân, tiến lên ôm tay nàng,“Phu nhân, mau cùng ta trở về đi.”


Đột nhiên, Ngân Nhi lấy ra một cái chủy thủ từ cổ tay áo chỉ vào Tiểu Thanh,khiến nàng ta sợ tới mức cuống quít rụt tay về.


“Tiểu Thanh, ngươi nhớ kỹ, vô luận sống hay chết, ta cũng không làm phu nhân tướng quân!”


Nói xong, xoay ngược cổ tay, mũi chủy thủ đảo ngược phương hướng chỉ vào cái cổ trắng nõn của mình, khiến cho Tiểu Thanh một phen sợ hãi.


“Thả ta đi.” Nàng đã ra tới cửa sau, cánh cửa gỗ đã dán sau lưng rồi,nàng nhíu mi, kiên quyết không thay đổi ý định.


Luống cuống nhìn bốn phía chung quanh, Tiểu Thanh không biết nên làm gì, mà lúc này, Ngân Nhi đang lén lút đưa tay tháo then cửa, chậm rãi đẩy ra.


Chân nàng lui ra sau một bước, có điều không ngờ l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Trai Ngoan Dính Phải Gái Hư Full

Cầm 20 triệu sau 6 năm ở nước ngoài về, chồng mừng thấy vợ không nói gì nhưng hôm sau mới choáng nặng

Tử vi ngày 16/03/2017 Thứ Năm của 12 cung hoàng đạo

49 ngày con trai, mẹ ra thăm mộ con thì thấy mảnh giấy cháy dở rơi trên tấm bia, đọc nó xong thì bà trở nên…

Cổ tích và sự thật