Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã không chuẩn bị bỏ đi? hốc mắt nàng đỏ lên, mấy thứ đó đều là đồ chơi mà nó thích nhất, không ngờ, con trai đúng là ngay cả quần áo cũng không mang.
“Tiểu Ngư Nhi, con thực không cần nương?” cổ họng nàng hơi hơi có chút nghẹn ngào.
“Từ bỏ.” Hắn đáp thật sự là rõ ràng, mẫu thân thường ngày hay đánh mình, vì sợ nàng khóc, nếu không, mình mới sẽ không ngây ngốc để người đánh đâu, nhưng mà lần này, mặc kệ, mặc kệ, muốn khóc cứ khóc, cha nuôi không ở đây, cũng không có người “cằn nhằn”, ít nhất nhị cha nuôi sẽ không.
Hảo! Con trai có cũng như không! Cắn môi, nàng đột nhiên tiến lên, nắm cổ tay Tiểu Ngư Nhi, tha tới cạnh cửa, mở cửa ra, đem hắn đẩy ra ngoài.
“Không cần liền đi ra ngoài, đi với cha nuôi luôn đi!” nói xong một câu, lại đột nhiên đóng cửa lại.
đồ chơi của con…… Vươn tay, Tiểu Ngư Nhi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, đồ chơi đều ở bên trong, hắn sao có thể đi ra ngoài cùng hơi cùng nhóm bạn?
“Nhị cha nuôi……” Nương sinh khí, hắn cũng chỉ có thể dựa vào nhị cha nuôi .
Thân ảnh nho nhỏ đi qua, leo lên đùi của Mẫn Hách, bắt đầu làm nũng, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, nhìn thấy sáu nam tử chỉnh tề xếp thành một hàng, đứng thẳng, mà ngồi phía trên ghế dựa còn có một người, đúng là nam tử vừa rồi, người có đôi mắt màu tím.
Tò mò đánh giá người đó từ trên xuống dưới, Tiểu Ngư Nhi bất giác nhe miệng cười cười, hi hi, người này cũng giống cha nuôi, rất “soái” nha!
“Đứa bé này là…?” thấy Y Y đem này tiểu nam hài này chạy khỏi chợ, Khâu Trạch có chút tò mò, lại nhìn thấy ánh mắt đánh giá của nhóc con không ngừng lướt trên người mình, cảm thấy buồn cười, có điểm giống Y Y trước đây, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu.
Giống Y Y….. Nghĩ đến này, hắn ngạc nhiên nheo lại mi mắt, đứa bé này không phải là…… tính thời gian, nếu là bảo bối của bọn họ, cũng đã lớn như vậy .
“Tự đáy lòng ngươi không phải đã rõ rồi, không phải sao?” hai ngón tay Mẫn Hách cưng chiều vuốt nhẹ cằm Tiểu Ngư Nhi, nghiên khuôn mặt lấm lem của Tiểu Ngư Nhi hướng về phía Khâu Trạch, “Hắn lớn lên giống Y Y, ngươi liền nhận thức không được ?”
Xác thực, tiểu hài tử này có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, hai mắt lanh lợi, chỉ có sóng mũi cao thẳng cùng bạc thần là giống mình như tạc.
Hoàn toàn là phiên bản tổng hợp của hai người!
“Nhị cha nuôi, cha nuôi đang nói gì vậy, Tiểu Ngư Nhi một chút đều nghe không hiểu, còn có, người kia là ai vậy? Hôm nay mẫu thân vừa thấy người đó đã bỏ chạy, bây giờ còn muốn chuyển nhà nữa.” Tiểu Ngư Nhi bắt đầu để lộ bí mật , cũng không quản mẫu thân ở trong phòng có nghe được hay không, trực tiếp đem lời muốn nói đều hỏi đi ra.
Con, không biết mình là ai?! Phù Vân Khâu Trạch sửng sốt, nhìn về phía Mẫn Hách, thấy được ý cười trên mặt hắn, thế này mới hiểu được, hắn là cố ý .
Nhưng hắn làm sao biết, này đó Lạc Dật đều đã sớm nhìn thấy trên quẻ tượng, hắn bất quá là chạy đi “tị nạn” mà thôi. ='>'>
“Nương, nương, mở cửa, ta đã trở về.” Tay nhỏ bé dùng sức đập cửa, Tiểu Ngư Nhi biết mẫu thân nãy giờ nhất định đã vụng trộm quan sát tình huống bên ngoài, bởi vì, nàng là một người không chịu nổi im lặng, bên trong phòng, ngoại trừ nương, cũng không còn ai có thể cùng nàng nói chuyện phiếm, không có nhìn trộm bên ngoài mới là lạ.
Quả thực, một đôi mắt màu đen tự khe hở xem xét đi ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
“Ngươi cho là ngươi nói trở về ta sẽ mở cửa a, không ra, đi đi đi, đi tìm nhị cha nuôi của ngươi đi, đã nói về sau không đi theo nương , còn trở về làm cái gì?” Y Y tức giận, dù rất muốn kéo con trai vào nhưng miệng lại mắng đuổi hắn đi.
Hừ, tiểu phản đồ, còn dám trở về, nhưng mà, khi nàng nhìn thấy tầm mắt của hắn phóng lại đây, tim không khỏi đập nhanh hơn, muốn lao ra, hai tay nắm chặt, vẫn là khống chế được cước bộ, thấy Mẫn Hách dường như không có việc gì còn rãnh rỗi trêu đùa, liền biết bọn họ không còn vướng mắc, nhất thời, lại cảm thấy có chút thất vọng rồi……
Khâu Trạch, ngươi đã biết Tiểu Ngư Nhi là con của ngươi?
Yên lặng suy nghĩ đủ chuyện, ngoài cửa cũng không có người trả lời, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, theo thói quen ngày thường của Tiểu Ngư Nhi, không làm nũng rồi rống lên: “Mẫu thân, con sai rồi” mới là lạ.
Hắn, không phải là……
Mới nghĩ, một thân ảnh nho nhỏ liền tự một cái động khẩu, “lối đi bí mật” mà chỉ hai người mới biết, từ từ tiến vào.
“Uy, đó là bí mật chỉ có chúng ta biết,con công khai tiến vào như vậy, không phải là “vẽ đường cho hươu chạy” sao?” Nàng hoảng sợ, tiến lên phụ giúp con trai lấy ván gỗ che dấu cái động khẩu.
“Nhị cha nuôi cùng những người đó đang bận nói chuyện, sẽ không chú ý tới đâu, nương, mẫu thân, con sai rồi, người đừng sinh khí nữa, cha nuôi nói sinh khí sẽ mau già, người xem, mặt của người lại nhiều thêm mấy cái nếp nhăn rồi kìa, giống con giun, vừa nhăn vừa xấu.” Tiểu quỷ phản ứng rất nhanh, vọt tới bàn trang điểm, cầm lấy cái gương, chạy đến, chìa trước mặt của nàng.
Thật sao, ai nha, hình như thật sự có thêm mấy nếp nhăn rồi! Cầm gương xoay tới xoay lui, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức bỏ cái gương qua một bên, tiểu gia hỏa này, hiện tại thủ đoạn lấy lòng càng ngày càng cao siêu nha.
“Tiểu tử thối, còn chạy về đây làm cái gì?” trong bụng con trai mình dứt ruột dẻ ra đang suy tính cái gì, người làm mẹ như nàng sao có thể không hiểu.
“Nương, tình thương yêu, kính ngưỡng, hâm mộ mà con dành cho mẫu thân thật đúng là giống như nước sông bình thường, liên miên không dứt……”
“Ngưng, ta biết con đang muốn cầu cạnh cái gì, nói thẳng đi, đừng lãng phí nước miếng, nương ta đã muốn giúp ngươi chuẩn bị tốt ‘Hình phạt’, hỏi xong, liền đem mônglại đây.” Nàng giơ giơ lên roi mây không biết lấy từ đâu ra, lấy ra từ khi nào, mắt hạnh nhất loan, tìm được đối tượng “trút giận” rồi.
“Rầm!” Người nào đó nuốt xuống nước miếng, mắt nhìn bị lối ra ngay ngăn tủ bị bịt kín, này có tính là “tự chui đầu vào…gì gì” không a? Còn một chữ nữa, a, nhưng giờ phút này, hắn thật là không có tâm tình suy nghĩ từ ngữ, thôi, nếu nương đã cho phép mình hỏi, thì mau nhân cơ hội hòi cho rõ ràng, rõ ràng rùi…tính sau.
“Nương, người biết mấy người bên ngoài sao? Hắn là ai vậy?”
“Chỉ có thể hỏi một vấn đề.”
“Hắn là ai vậy?” trực giác cho hắn biết, cái này quan trọng hơn hết thảy, bởi vì hắn đã mơ hồ khẳng định, nương nhất định phải biết mấy người kia, bằng không, sao có thể vừa nhìn thấy mặt người ta đã co giò bỏ chạy, bỏ của chạy lấy người, thật không đúng tác phong bình thường của nương nha!
“Là cha của con” Nói xong, không để ý con trừng lớn mắt, nàng giơ lên mộc côn, liền trực tiếp gõ đi xuống,“Đông!”
Nhìn cái gì vậy, biết rõ còn cố hỏi, chính là ta nói , thì sao nào?! Đem trước ngực nhất cử, nàng nhưng thật ra bất cứ giá