Chính vương sửng sốt, hai mắt lóe ra, vô tội nhìn về phía nàng, bộ dáng mơ hồ.
“Không biết “ám toán” trong lời hoàng thục phi là có ý gì, bổn vương sao có thể đi ám toán hoàng nhi của nương nương, nói như thế nào, hắn cũng là người mà Sầm Nhi thích, người sau này cũng là quân vương Lạc Tang, bổn vương sao lại có thể chọc vào hắn.” Tế mắt quay tròn vừa chuyển, hắn lấy lòng nói.
“Vậy thật là kì quái, không biết là ai, lại hai lần đối hoàng nhi xuất thủ, hơn nữa mỗi lần đều là khi hoàng nhi ở cùng ả dân đen kia mà động thủ, chứ không phải là Phù Vân Khâu Trạch? Hoàng nhi, nó thật đã xem ả dân đen đó thành bảo bối thật sự a.” Nàng có chút thâm ý liếc mắt một cái.
Đem mười ngón duỗi ra, cung nữ hầu hạ lập tức quỳ xuống trước mặt của nàng, nâng lên ngón tay, cẩn thận sáp thượng một bộ móng tay màu bạc thật dài, được chạm khắc, nạm đá quý tinh xảo.
“Ác? Ai dám động đến nhiếp chính vương Mẫn Hách, bổn vương đương nhiên sẽ tra rõ ngọn nguồn, miễn cho bị hoài nghi, điều này không thể không làm.” Người nào đó xấu hổ cười cười, chuyện vừa chuyển, “Bổn vương lần này tiến đến, là vì báo nương nương biết, quân đội phương bắc có rục rịch, hoàng thục phi vẫn nên sớm có tính toán, miễn cho đến lúc đó làm hỏng thời cuộc.”
“Lại là Thanh Vũ làm hảo sự?” Nàng lạnh lùng cười, móng tay màu bạc ở chiếc ghế phía trên lưu lại một vết màu đỏ,“Vô phương, hôm nay, bản cung sẽ cho hoàng nhi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhìn hắn còn có cách gì xoay chuyển càn khôn.”
“Bổn vương cùng nàng cùng nhau ở trong Long Quân điện.” Hắn bất hảo nói.
Mặt Y Y nháy mắt run rẩy vài cái, hiểu được, thái dương vĩnh viễn cũng không có khả năng mọc lên từ phía Tây rồi, chính mình bất quá chỉ là si tâm vọng tưởng.
“Ngươi đang đùa giỡn ta? Long Quân điện, ai cũng biết nơi đó là tẩm cung của hoàng phi, ngươi cũng muốn ở đó, nghĩa là muốn thể hiện quyền uy của ngươi, vẫn là nói, ngươi muốn ngồi lên vị trí Hoàng Thượng?”
“Cái gì cũng không phải, chính là muốn đơn thuần bồi cùng nàng.” Hắn nghiên người, gương mặt thẳng tắp nhìn về phía thân ảnh sau bức rèm che, vì sao, nàng cho tới bây giờ cũng không hiểu được tâm của mình?
Một mảnh trầm mặc, sau bức rèm che truyền đến thanh âm cởi giày, sau đó không còn tiếng vang gì khác, hắn thoáng thất vọng hạp thượng mi mắt, một tia ngân nga thở dài dật ra.
Không gian ngập tràn mùi huân y thảo, từ trong bóng đen đột nhiên xuất hiện một thân ảnh quỷ dị, quấy rầy, lại chậm rãi khuếch tán mở ra, giống như một cơn gió, không một tiếng động tiếp tục phiêu tán.
“Vương gia!” Sét quỳ trên mặt đất, liếc mắt nhìn về phía sau bức rèm che một cái.
“Nói đi, bổn vương chính là muốn nàng biết, để có thể hảo đề phòng.” Đưa tay ngăn lại, hắn nhìn như đã ngủ say từ từ mở ra mắt, nhìn thấy vẻ hơi ngạc nhiên của Sét, không khỏi mỉm cười.
Thì ra là như vậy…… Sét yên tâm, nghĩ đến việc hoàng thục phi cùng Chính vương mới đàm xong, da đầu một trận run lên.
“Mấy ngày gần đây, hoàng thục phi tính nhân cơ hội bức Vương gia đi lên ngôi vị hoàng đế, độc chết Vương phi, kể từ đó, liền có thể nhất tiễn song điêu, chính là, ngại việc Vương gia đối với Vương phi quá chiếu cố, khó có thể tìm được cơ hội xuống tay, tựa hồ đang suy nghĩ mưu kế gì, sau đó bởi vì hai người bọn họ đè thấp thanh âm, thuộc hạ không thể thể biết được, thỉnh Vương gia thứ tội!” Đem nửa người quỳ sát phía trên mặt thảm, mặt Sét có một tia khẩn trương.
Nghe được tiếng xoay người thật nhỏ phía trên giường, Mẫn Hách hiểu được nàng đều đã nghe được những lời này, yêu mị cười, hắn nằm thẳng xuống, cánh môi đỏ mọng cong cong, tiên diễm ướt át, giống như một đóa hoa anh túc nở rộ, yêu mỵ mà mang theo tà khí.
“Ngươi làm gì có tội, mẫu hậu đương nhiên sẽ đề phòng bất luận kẻ nào, ngươi có thể thám thính đến đây đúng là không dễ, đúng rồi, dược liệu này ngươi tự mình thay bổn vương chuẩn bị, sáng sớm ngày mai liền đưa tới, nhớ rõ, mỗi thứ dược liệu ngươi cũng không được mượn tay người khác làm giúp, phải tự mình lấy đến.” Nghĩ nghĩ, mặc dù là trảo dược của ngự y, chỉ sợ cũng không thể tín nhiệm, từ trong tú bào lấy ra phương thuốc, để vào trong tay Sét.
“Đây là?” Sét mở phương thuốc ra, nhìn dược liệu được ghi bên trong, nói như thế nào, hắn đối với y dược cũng lược biết một chút, Vương gia muốn những thứ dược liệu này làm cái gì?
“Thuốc dưỡng thai.” Mẫn Hách cố ý đem thanh âm lạp đại, giờ phút này rất là vừa lòng câu hỏi của Sét, “Tốt lắm, chớ hỏi nhiều, chỉ cần dựa theo phân phó của bổn vương làm việc là tốt rồi, chớ để mẫu hậu biết, coi tính tình của người, muốn cứu một người thì phải trả giá rất lớn.”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh, có cần thuộc hạ nấu dược xong rồi mới đem đến hay không?” Sét nghĩ nghĩ, hỏi, trong lời nói không phải không có ý lấy lòng.
“Không được, chuyện này bổn vương sẽ tự tay làm, ngươi chỉ cần đem dược liệu đưa lại đây là được rồi.”
“Thuộc hạ cáo lui!” Có chút kinh ngạc, nhưng rất thực thức thời khom người, lắc mình biến mất vào trong bóng đêm.
Sau bức rèm che, thanh âm xoay người lại vang lên, Mẫn Hách câu thần cười, chậm rãi nhắm lại mi mắt……
Tiểu Thanh! Y Y vui sướng đứng lên, tiến lên giữ chặt tay nàng.
“Cái gì mười lăm, là muốn bái thần hay là muốn làm cái gì?”
“Này……” Nàng ngẩn ra, nhìn thấy Vương gia mặt mày xanh mét, nhất thời hiểu được chính mình đã lỡ lời, nói lời không nên nói, đành phải sửa miệng,“Mỗi khi trăng tròn mười lăm, Tiểu Thanh đều đến bái kiến Vương gia, cảm tạ cái ân cứu mạng của người.”
Ân cứu mạng? Y Y hiểu rõ địa điểm gật đầu, cũng là, Tiểu Thanh vốn xuất thân từ phủ Vương gia, có thể lên làm tâm phúc của Mẫn Hách, tự nhiên cũng có chút nguyên nhân .
“Tốt lắm, ngươi đi Tây sương phòng chờ, bổn vương xong việc sẽ đi qua.” Hắn trầm hạ thanh phân phó.
Không nói thêm gì, Tiểu Thanh hạ thấp người, ảm đạm lui ra, lúc gần đi không vọng hướng Y Y gật đầu.
Ngồi trở lại bàn, Y Y hẳn là đói bụng lắm, liền uống một lúc ba bát cháo, ngay cả điểm tâm cũng ăn hết, không để thừa tý nào, mới thỏa mãn vỗ về bụng, nàng hiện tại nhúc nhích cụng đều lười.
“Bổn vương dìu nàng đi ra ngoài tản bộ một lát đi.” Mẫn Hách thấy khẩu vị của nàng rất tốt, cũng hơi chút buông tâm, y bào vung, tiến lên đỡ nàng đứng lên.
Aiz, có thể là ngày hôm qua ngủ quá muộn, giờ phút này ăn no, ngược lại hai mắt đều phải không mở ra được, hai mắt quay tròn vừa chuyển, nghĩ tới một cái cớ.
“Tiểu Thanh không phải đang đợi ngươi sao, ngươi hãy đi trước, ta vừa ăn no, muốn ngồi một hồi, đợi ngươi trở về lại đi tản bộ, được không? Ăn quá no rồi, ta hiện tại không muốn làm gì hết.” Nàng cười dài khuyên nhủ.
Chưa bao giờ nàng nói chuyện ôn nhu như vậy với mình, hắn tràn đầy vui sướng, gật gật đầu, dặn vài câu, liền vội vã ra ngoài, đi rồi vài bước, lại cuống quít thong thả trở về, công đạo thị vệ: nếu hoàng thục phi lại đây, nhất định phải thông tri cho hắn biết.
Y Y buồn cười nhìn thân ảnh cà