Trương Ninh Giản đưa tay nắn bóp giúp Trương Nhất Manh: “Uhm.”
Lực tay của Trương Ninh Giản vừa đủ, lại rất thoải mái, làm cho Trương Nhất Manh vừa hưởng thụ, nhưng vừa cảm thấy không phải lắm, nói: “Không cần phải mát xa đâu, con đỡ mẹ đứng lên trước đi.”
Trương Ninh Giản nghe lời đỡ Trương Nhất Manh lên, Trương Nhất Manh khập khễnh đứng dậy định đi lấy đôi giày, ai ngờ còn chưa kịp đứng thẳng thì cả người đã bay lên nằm giữa không trung – – Trương Ninh Giản đang bế cô lên!
“Trương,Ninh,Giản!” Trương Nhất Manh suýt nữa đã bị anh hù chết, “Con đang làm gì đó?”
Trương Ninh Giản cau mày, bĩu môi nói: “Chân mẹ như vậy còn muốn đi đâu nữa? Con ôm mẹ về phòng.”
“Không, không cần đâu…” Trương Nhất Manh >.< , “Cứ để mẹ tự đi, tuyệt đối không có chuyện gì đâu, chút vết thương này hoàn toàn là chuyện nhỏ!”
Mang một đôi giày không vừa chân, chảy máu đầm đìa cô vẫn có thể tiếp tục đi lại không có vấn đề mà.
Trương Ninh Giản tỏ ra kinh ngạc: “Lúc trước mẹ đã chịu khổ đến thế sao?”
Trương Nhất Manh: “…”
→_→ Ngay cả anh ta cũng dám nói như vậy … Bất kì ai của Trương gia, nhất là cái con người bị tai nạn xe mới tỉnh lại đều không có tư cách nói như vậy…
Trương Ninh Giản nghiêm túc nói: “Mẹ, sau này con sẽ không để mẹ phải chịu khổ nữa! Mỗi ngày con sẽ mua cho mẹ một con vịt!”
Trương Nhất Manh: “?!?!”
Câu trước còn làm cho cô cảm động, câu sau lại nói bậy bạ … Vịt vịt cái khỉ gì chứ?! Mua vịt với chuyện cô không bị khổ có liên quan đến nhau không chứ…
“Ha ha ha …” Trương Ninh Hi bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, làm cho Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng hết hồn, không biết anh ta đã đứng bên ngoài nghe lớn từ bao giờ, tên biến thái này …
Trương Ninh Hi ôm bụng, vừa cười vừa nói với Trương Nhất Manh: “Mẹ, vừa rồi con với em ấy vừa mới xem Tân dòng sông ly biệt …”
Trương Nhất Manh sửng sốt một hồi mới nhớ ra, Tô Hữu Bằng trong vai Đỗ Phi hình như mỗi ngày đều mang đến cho Lâm Tâm Như trong vai Như Bình một con vịt…
Chương 12
Mặt mày Trương Nhất Manh đen sầm lại, nói với Trương Ninh Hi: “Anh đừng có làm hư Ninh Giản…” ”
Trương Ninh Hi càng cười to hơn: “Tình cờ thôi, chỉ là con có hứng bật TV lên xem, ai mà biết Ninh Giản coi xong thì học theo chứ …”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Ninh Giản à, con đừng học mấy thứ bậy bạ trên TV, mẹ không cần con mua vịt đâu.”
Trương Ninh Giản tỏ ra ủ rũ: “Vậy mẹ thích cái gì ?”
Trương Nhất Manh nói: “Mẹ chẳng cần gì cả.”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Nhất Manh nhìn vẻ mặt ủ rũ của con, nhanh chóng thêm vào: “Chỉ cần con ngoan là được rồi.”
Trương Ninh Giản lập tức hớn hở trở lại: “Trước giờ có lúc nào mà con không ngoan đâu.”
“… Ừ.” Trương Nhất Manh miễn cưỡng gật đầu…
Trương Ninh Hi đứng bên cạnh nhìn, nừa cười nửa không nói: “Hai người đừng có bắt chước Quỳnh Dao giúp tôi…”
Trương Nhất Manh lạnh lùng liếc anh ta.
Trương Ninh Giản vốn không quan tâm đến Trương Ninh Hi, vẫn ôm chặt Trương Nhất Manh, nói xong lập tức đi ra khỏi cửa phòng.
Trương Ninh Hi có hơi chút bị đả kích, dù anh ta không có sở thích biến thái nhưng bị làm ngơ như vậy cũng cảm thấy hơi tổn thương…
Trương Ninh Giản bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn Trương Ninh Hi: “Anh ba.”
Trương Ninh Hi vui vẻ đáp lại: “Gì?”
Trương Ninh Giản nói: “Nhặt giầy lên giúp mẹ đi.”
Trương Ninh Hi: “…”
“Trái tim em đã lạnh … nguyện sẽ chờ anh đến khi trái tim này hết đau … nơi thành thị này…” Tiếng gào khóc thảm thiết của Trương Ninh Hi vang lên trong căn phòng tập nhảy yên ắng.
Trương Nhất Manh: “…”
Bệnh thần kinh…
Trương Ninh Giản ôm Trương Nhất Manh về phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, Trương Nhất Manh cau mình nhìn Trương Ninh Giản đang nghiên cứu chân mình, trong lòng cảm thấy an ủi được đôi phần.
Vất vả một hồi lâu để Trương Ninh Giản tin là cô không chuyện gì xong, Trương Nhất Manh gọi điện cho Tề Phỉ, hẹn cô ấyngày mai đi dạo phố cùng cô.
“Đi dạo phố? Được a, bất quá ngươi có thể xuống tới?” Tề Phỉ bên ăn cái gì bên gõ bàn phím thanh âm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Trương Ninh Trí nói không sao.”
“Haha, có khi lại có vệ sĩ đứng trong góc đi theo anh đó.” Tề Phỉ trêu ghẹo cô: “Khi gặp nguy hiểm chắc bọn họ sẽ xông ra bảo vệ anh quá.”
Trương Nhất Manh >.
Chương 13
Ngày hôm sau, Trương Nhất Manh sau khi đã thoát khỏi gương mặt đáng yêu đầy nước mắt của Trương Ninh Giản chuẩn bị lên đường, Trương Ninh Giản vẫn đáng thương nắm chặt tay áo Trương Nhất Manh không chịu buông tay, Trương Nhất Manh do dự một hồi rồi ôm đầu Trương Ninh Giản xoa xoa: “Ngoan, mẹ sẽ về nhanh thôi.”
Trương Ninh Giản nhanh chóng ôm Trương Nhất Manh lại, gương mặt nõn nà ngọ nguậy phần cổ của cô, sau đó anh len lén hôn một miếng lên gương mặt cô, thấy môi Trương Nhất Manh giật giật như sắp tức giận, anh nũng nịu nói: “Mẹ, nhớ về sớm một chút.”
Trương Nhất Manh đành nói: “Ừ, mẹ sẽ về sớm.”
Trương Ninh Hi: “…”
“Hai người có cần phải làm vậy không thế? Trương Nhất Manh mẫu thân đại nhân, đâu phải là mẹ thân chinh ra trận đánh giặc đâu.
Trương Nhất Manh: “…”
Lẳng lặng đẩy Trương Ninh Giản ra, Trương Nhất Manh trợn mắt nhìn Trương Ninh Giản rồi bỏ lên xe.
Xe đã đi khá xa, Trương Nhất Manh quay đầu lại nhìn, bóng dáng Trương Ninh Giản vẫn còn in trong kính xe, có điều càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mờ.
Trương Nhất Manh than thở: “Cũng có phải là một đi không trở về đâu …”
Trương Ninh Hi nói: “Mẹ và chú ba yêu thương nhau, đúng là mẹ con tiêu chuẩn.”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Nhất Manh: “Tại sao anh cũng đi chứ?”
Trương Ninh Hi nói: “Thì bảo vệ cô.”
“Anh có thời gian sao?” Trương Nhất Manh khinh bỉ nhìn anh ta.
“Có điều cô không phải là đối tượng chú ý của tôi.” Trương Ninh Hi cười nói.
Trương Nhất Manh kinh hãi: “Tôi … Anh …”
Trương Ninh Hi bổ sung thêm: “Cứ yên tâm đi, chúng tôi chẳng có chuyện gì cả.”
Trương Nhất Manh nghĩ đến “vệ sĩ” mà Tề Phỉ nói, đột nhiên cảm thấy buồn cười, có điều, nghĩ đến Tề Phỉ, Trương Nhất Manh có cảm giác hơi khác thường: “Không phải anh đi vì muốn gặp Tề Phỉ đó chứ?”
Trương Ninh Hi tỏ ra kinh ngạc: “Không thể nào?”
Trương Nhất Manh sửng sốt: “Hả?”
Nhưng Trương Nhất Manh không biết, một anh chàng như Trương Ninh Hi, chỉ cần câu trả lời đó không rõ ràng thì đều xếp vào diện đáng nghi ngờ.
Trương Ninh Hi cau mày nói: “Chẳng phải lần trước cô đã dạy dỗ tôi rồi đó sao?”
Tuy là tôi chẳng nghe được gì hết.
“Ừ nhỉ…”
“Hơn nữa tính tình cô ta khó chịu, hay đánh người khác, bây giờ mắt tôi vẫn còn đau đây này.”
Có điều, tôi lại thích như vậy.
“Ặc, tôi thấy nó xin lỗi anh, nhưng mà cũng là do anh chọc nó trước mắt!” Trương Nhất Manh lúng túng nói.
“Ừm, tôi không chấp cô ta.”
Hừm, làm sao mà nỡ trách cho được.
Trương Ninh Hi nói: “Hơn nữa, lần này tôi đi cùng chủ yếu cũng vì muốn mua đồ cho cô thôi, mắt thẩm mỹ của tôi cũng không tệ. Chứ trông chờ vào mắt của cô và Tề Phỉ thì làm sao mà yên tâm.”
Nhưng mà, Tề Phỉ cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu để tôi đi.
Trương Nhất Manh hoàn toàn tin anh ta: “Nói cũng đúng … Tôi làm sao mà biết chọn đồ của giới thượng lưu mấy người … Tề Phỉ cũng biết một chút, tuy cô ấy