Nó ngỡ ngàng:
_Tuyết Phương? Chính bạn ấy nói với cô là em gian lận đề?
Pà cô khẽ gật đầu. Nó không muốn tin vào sự thật đó. Năm lớp 7, nó và cô bạn còn là “đôi bạn cùng tiến”, phải nói là nhờ nó Tuyết Phương mới có học giỏi như ngày hôm nay..Zậy sao lại…
Nó nói, mắt nhòe đi:
_Chắc có sự lầm lẫn gì đó! Không thể thế được.
Vừa lúc đó thì trống đánh, giải lao. Bà cô ngậm ngùi nói:
_Muốn xem là đúng hay sai, để cô vào kiểm tra túi xách của em!- Nói rồi bả way đí. Nó theo sau.
Pà tổng phụ trách lục túi xách của nó trước con mắt ngạc nhiên, ngu người của mấy đứa trong lớp (trừ một người). Nó gắng cười để tự xoa dịu mình, nói chắc nịch:
_Cô sẽ không tìm thấy gì đâu bởi vì thật sự em…
Nó chưa kịp nói hết câu thì pà cô giơ lên một tờ giấy, được kẹp trong cuốn Địa lí. Nó đọc được dòng chữ in hoa trên đầu. “…ĐỀ KIỂM TRA 1 TIẾT. MÔN: VẬT LÝ.THỜI GIAN: 45 PHÚT…”Còn có con dấu đỏ cuối tờ giấy “ĐỀ CHÍNH THỨC” và chữ kí của thầy tổ trưởng bộ môn Lý. Nó như muốn xỉu, chỉ biết lắc đầu, nước mắt trào ra….Đứng không vững nữa, nhỏ Lam lật đật chạy ra đỡ nó. Nó nói trong màn nước mắt:
_Thưa cô em không….
Lúc này Tuyết Phương đang way đi, cố giấu những giọt nước mắt tội lỗi….Pà cô vừa thương..vừa tức giận nhìn nó, nói:
_Theo cô lên văn phòng!
Nó buớc đ thoe bà cô, nước mắt cứ trào ra, Thường Khánh và Mạnh Khoa chỉ muốn lao ra ôm lấy nó, an ủi nó. Như nó, tất cả tụi bạn đề không tin đó là sự thật. Nhỏ Lam chạy theo sau nó…nước mắt chực chờ tuôn ra theo con bạn
Tại văn phòng. Ông hiệu trưởng nhìn tờ giấy, rồi lại buồn bã đưa mắt nhìn cô học trò cưng của mình. Thầy hiệu trưởng nổi tiếng nghiêm khắc, thế mà bây giờ, khi đối diên với “kẻ trộm đề”, thầy chỉ biết cười buồn, có lẽ thầy cũng không tin nó đã làm chuyện đó.
_Thùy Anh…-Ổng chậm rãi lên tiếng- Tại sao em lại làm zậy?
Nó nói, nước mắt chảy dài:
_Em không có…
_Theo các thầy cô trong ban giám hiệu thì em đã dựa vào mối wan hệ tốt với các thầy cô trong trường, nhân lúc giúp thầy cô nào đó mang tài liệu lên phòng, lúc đó cô Thảo vừa in đề ra xong và đi ăn trưa, em đã….
_Em không có….-Nó như muốn xỉu đi, nhỏ Lam vội ôm lấy nó.
Bà Phó hiệu trưởng lên tiếng, pà nì vốn không ưa nó, cả trường ai cũng thương nó, trừ pà nì( vì nó dám học giỏi hơn con gái kưng của pả)
_Theo nội wy của trường, ăn trộm đề, tội hơi bị nặng đấy, đạo đức loại yếu, năm nay em có 10 phẩy chăng nữa thì cũng bị tước mất danh hiệu loại giỏi rồi!- Bà PHT nhìn nó với đôi mắt khinh khỉnh, nếu không muốn nói là mãn nguyện.
Các thầy cô khác trong phòng nhìn nó, tiếc giùm cho đứa học trò 10 năm làm 1 trong 10 “trùm” khối, vì điểm tổng kết cao ngất ngưởng. Pà PHT liếc nhìn nó thương hại rồi way đi.
Nó vịn chặt tay con Lam, khóc nấc lên…Cố trấn an mình, nó nói:
_Thật sự là em không làm gì cả, em không hiểu sao tờ giấy đó lại nằm trong sách của em…Nhưng nếu các thầy, các cô đã khẳng định như vậy…em đành chịu nhưng xin các thầy, các cô đừng báo cho ba em…
Mọi người đồng loạt gật đầu, cảm thương cho cô học trò bé bỏng…nhưng luật vẫn là luật…nếu hành xử theo tình cảm thì nó đã không bị tước mất danh hiệu học sinh giỏi. Nó và nhỏ Lam cúi đầu chào các thầy cô trong phòng..Rồi ngậm ngùi bước ra.
Chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi, nó cố gằng để nước mắt không rơi vì chuyện này nữa nhưng vẫn “lực bất tòng tâm”. Mối nghi vấn lớn nhất trong đầu nó bây giờ là tại sao cái đề đó lại nằm trong cuốn sách của nó, tại sao Tuyết Phương lại làm zậy, chẳng lẽ ghét nó đến thế ư? Nó có gây thù chuốc oán với nhỏ đó bao giờ đâu…
Đứng nép vào một bên cửa lớp, nó gạt nước mắt, hít một hơi thật sâu, cố tỏ vẻ tự tin khi bước vào nhưng khi nó vừa mới đặt chân vào lớp, mọi con mắt đã dổ dồn về hướng cửa nhìn nó chằm chằm. Nó như khựng lại, chùn bước.
Nó khẽ nhìn Tuyết Phương rồi ngồi xuống, trống đánh ra chơi. Chờ bà cô ra khỏi lớp, nó lập tức ụp mặt xuống bàn, nức nở. Mâý đứa bạn bu wanh bàn nó, góp tiếng an ủi. Tuy mang danh bạn trai nhưng Thường Khánh chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nói thầm trong đầu “Đồ ngang ngạnh đáng iu, chắc chắn tôi sẽ chứng minh rằng em trong sạch…”
* * *
Nó về nhà, cố giấu anh hai đôi mắt sưng mọng lên vì khóc nhiều nhưng anh hai nó là Nhị Lan thần mà, làm sao mà trốn được. Nó đành kể lại mọi chuyện nhưng vẫn không wên dặn:
_Anh đừng nói cho pa biết…
Nói rồi nó ôm lấy cánh tay vững chải của anh nó, òa khóc. Lão Quân ôm nó vào lòng, vuốt tóc nó, anh ủi.
———————————-
Thường Khánh ngồi trong phòng riêng, hướng mắt về phía cửa sổ, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ nghĩ. Bất ngờ anh chàng rút DĐ, bấm số một ai đó.
_Ngày mai sang nhà tôi, tôi có việc muốn giao cho anh.-Gịong lạnh lùng
_Ngày mai tôi sẽ đưa anh danh sách lớp tôi, anh hãy điều tra về thân thế, gia cảnh từng người rồi báo lại cho tôi!
Đầu dây bên kia cười hề hề:
-Giọng mừng húm
-Alo^!- Tiếng ba nó phát ra từ phòng làm việc đặt kế phòng nó.
_Thật sao? Tôi đến ngay.
Nói rồi ba nó wơ vội cái túi trên bàn, khóac cái vest trên móc, rồi mở cửa đi ra. Nó vội chạy vào phòng, lánh mặt pa nó…Nó không cố ý nghe lén nhưng không hiểu sao hôm nay nó tò mò đến zậy….
Ra là công ty ba nó đang gặp vần đề tài chính, thế mà không cho hai anh em nó biết, Chắc ba nó sợ tụi nó chểnh mảng chuyện học hành vì lo cho CTy….Chuyện lại chồng thêm chuyện….
———————-
Những ngày còn lại trong tuần ấy nhẹ nhàng trôi wa. Nó đỡ buồn hơn nhưng vẫn lo lắng sợ papa biết chuyện, nhưng papa bận tối tăm mặt mũi, chuyện học hành của nó do anh hai nó lo hik, mà dạo này CTy ba nó lại gặp khủng hoảng tài chínhnữa…
Tối thứ bảy…..Nó ngồi một mình trên tầng thụơng. “Nếu bây giờ mà mình nhảy xuống dưới thì sao nhỉ?” Nó nhìn xuống, chóng mặt “Chắc là mát lắm…”Nó không có ý định nhảy xuống, nó còn iu đời lắm mà, nghĩ vẩn vơ thế thôi, anh hai nó mà bik được chắc la chết wá, hì…Đang suy nghĩ vu vơ, chuông điện thoại của nó lại reo, thức tỉnh nó như mọi lần, lại là tên ngốc ấy.
_Alo^, chuyện gì? Nói trước là bây giờ tôi không có tâm trạng đi dạo đâu đấy! Mà nếu anh năn nỉ thì tôi có thể suy nghĩ lại…-Nó giở giọng bông đùa
Nó ậm ự. Bây giờ có người nói chuyện cũng đỡ buồn:
_Uh, nhanh lên ak!
15″ sau, Thường Khánh có mặt tại tầng thượng nhà nó.
10″, không ai nói với ai lời nào. Thường Khánh đành lên tiếng trước:
_Cô đang pùn lắm ak? Sao hok nói gì hết zậy?
_Có gì đâu, tại làm biếng mở mịêng thôi….
_Ba cô biết chuyện chưa?
Nó lắc đầu rồi giải thích thêm:
_Ba tôi đang bận việc CTy, tôi không muốn làm pa rồi thêm….10 năm nay tôi luôn là HS giỏi, tôi sợ pa sẽ bị sốc như tôi….
Tuy đã hiểu gia cảnh nhà nó, nhưng Thường Khánh vẫn buột miệng:
_Cô là con nuôi của ông ấy ak?
_Uh&