7788 em yêu anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

7788 em yêu anh (xem 2462)

7788 em yêu anh

hực ra nghĩ kỹ lại mới thấy điểm nào họ cũng không giống nhau, trong cuộc sống có quá nhiều chuyện đều là một đông một tây.


“Em có chuyện này muốn hỏi anh”. Khanh Khanh đậy nắp, đặt hộp thuốc ho trước kính chắn gió, lấy giọng để trông mình hùng hồn hơn một chút: “Buổi chiều anh nói… con số ấy… của anh là bao nhiêu?”.


Nghe xong câu hỏi ấy, cảm giác đầu tiên của Phí Duật Minh là tự đào huyệt chôn mình. Nếu là bạn gái trước đây thì những câu hỏi như thế này không có gì là không thể nói được. Lúc còn trẻ mọi người đều phóng đãng, cười xong thì thôi, ai cũng phải trải qua giai đoạn này. Nhưng bây giờ anh biết cô chưa từng có người khác, nếu bắt anh nói thì rất khó. Một là sợ cô giận dỗi, hai là có thể suy nghĩ không tốt về anh, vì thế anh chỉ có thể chọn cách nói mơ hồ: “Nhiều hơn em”.


“Nhiều hơn bao nhiêu?” Khanh Khanh chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện cuộc sống trước đây của anh như thế nào, chỉ bất giác liên tưởng tới câu nói anh là ngựa hoang trên trang web. Ngựa hoang chính là chú ngựa rất không an phận, rất không có quy tắc, thậm chí rất bừa bãi. Anh lại còn làm công việc thường xuyên phải đi xa, không có chỗ ở ổn định, không cần phải nghĩ cũng biết chắc chắn là có rất nhiều bạn gái, không khéo lại còn để tình cảm rơi vãi khắp nơi. Vì thế cô càng bận tâm tới con số này hơn, “Rốt cuộc là nhiều hơn bao nhiêu?”


Phí Duật Minh ngậm viên kẹo trong miệng, càng ngậm càng cảm thấy đắng chát, chỉ muốn đưa cô xuống xe, lảng sang chuyện khác. Nhưng trong vấn đề này, phụ nữ đặc biệt rất cố chấp, không nói chắc chắn sẽ không để yên. Anh nói mấy câu khác nhưng hình như cô đều không nghe, chỉ chờ anh trả lời. Cuối cùng Phí Duật Minh không còn cách nào khác, đành phải nâng mặt cô, thở dài, giống như đang cầu xin: “Dĩ nhiên là nhiều hơn em một chút, nhưng cũng chẳng được mấy người”.


“Thế anh nói đi, em muốn biết”. Cô tránh không để anh chạm tay vào người, con số trong đầu mỗi lúc một tăng lên. Cô thầm hy vọng câu trả lời của anh không nhiều hơn cô đã nghĩ: “Anh phải nói cho em, em đã nói hết cho anh rồi”.


Anh ngẫm nghĩ một lúc, nghĩ mãi không biết có nên bịa ra một lời nói dối thiện chí không. Nhưng dù sao thì cô cũng là người anh muốn nghiêm túc tiến tới, tình huống lại rất đặc biệt, nói thế nào cũng là mạo phạm. Cuối cùng anh không đành lòng, kéo cô vào lòng, dường như đang khẩn cầu: “Hay là không nói có được không? Nói bao nhiêu em cũng tức giận, dù sao thì cũng có, đều là lúc ở nước ngoài”.


Cô xòe tay anh ra, viết vào đó một con số, hỏi anh có phải không? Anh lắc đầu, cô lại viết, nhưng anh vẫn lắc đầu. Về sau, con số mỗi lúc một lớn dần, trái tim của Khanh Khanh cũng nguội lạnh, nhưng anh vẫn giữ thái độ như lúc đầu.


“Đều không đúng, em đừng đoán nữa, anh sẽ không nói cho em biết”.


“Anh có nói không?” Cô có chút sốt ruột, nắm chặt nắm đấm, nhưng có cảm giác giống như bị anh bóp cổ, không thể thở bình thường được.


Trong lòng anh đã quyết. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước đây, giọng nói rất bình tĩnh: “Khanh Khanh, anh không muốn nói, cũng không thể nói”.


Anh từ chối rất kiên quyết, tức giận cũng vô ích. Cô ngồi trên ghế, cảm giác ngực đau dữ dội. Cuối cùng thực sự không còn cách nào, cô nắm tay anh cắn một cái rất đau, sau đó lấy hộp thuốc trước kính chắn gió ném vào mặt anh, ấm ức hét lên một câu: “Em ghét anh”, đẩy cửa xe lao ra.


Đường bắn đầy người anh, cạnh của chiếc hộp kim loại rơi trúng vào lông mày của anh, nhưng anh không thấy đau, chỉ thấy trong lòng không thoải mái. Lúc anh chạy xuống thì Khanh Khanh đã chạy sang đường, chạy vào cổng khu phố. Đuôi váy dài mất đi màu sắc tươi sáng vốn có trong bóng đêm, không biết là cô có khóc hay không. Chiếc xe tải trên đường chắn đường anh. Lúc anh đuổi theo thì đã không thấy bóng cô đâu.


Chưa về đến cửa, Khanh Khanh đã tắt điện thoại, sau đó cũng không thèm bật máy, cố tình để anh không liên lạc được. Phí Duật Minh rất lo lắng nhưng không biết làm thế nào, đứng ở cổng khu phố hút thuốc. Sau khi về nhà cũng không dám ngủ, vốn dĩ bệnh đã đỡ nhưng đến nửa đêm lại sốt cao.


Chương 14: Khác Biệt, Quan Điểm Hoàn Toàn Khác Nhau


Ngày hôm sau Khanh Khanh ở lì trong nhà, tự chuốc ấm ức vào mình, không làm được việc gì. Vì trong lòng không vui, cô bắt đầu bày sách trên giá sách xuống đất, nhất quyết đòi chuyển chỗ cho chiếc giường và chiếc giá sách trong căn phòng vốn đã không to chút nào. Cô khóa trái cửa, một mình loay hoay trong phòng. Đệm giường đập vào tường, làm kinh động Mục Tuần ở phòng bên cạnh.


Vì sắp phải đến Hồng Kông tham dự buổi họp đầu năm, Mục Tuần vừa làm báo cáo, vừa phải làm thêm một vài thao tác mới bổ sung vào trò chơi. Ngày nào anh cũng bận đến nỗi hai mươi tư tiếng đêm ngày đảo lộn, mấy ngày liền không có thời gian quản chuyện của Khanh Khanh. Nghe thấy tiếng động trong phòng Khanh Khanh, Mục Tuần ngồi dậy, đi dép rồi sang gõ cửa.


“Thất Thất, mở cửa, làm gì đấy?”


“Em đang bận”. Cô đẩy đống sách bừa bộn dưới đất sang một bên, tiếp tục chuyển giường. Vì trước đó không có bất kỳ kế hoạch gì, sau khi dịch chiếc giường mới phát hiện phải dựng nó lên thì mới có chỗ để kéo giá sách. Nhưng cô chỉ có một mình, lại thấp bé, đệm giường chưa đứng được bao lâu thì đã đổ xuống khiến sách vở bắn tung tóe.


“Thất Thất, em làm cái quái gì trong đó vậy? Mở cửa để anh vào xem”.


Trong phòng không còn chỗ nào để chống chân, Khanh Khanh đặt khung giường xuống, len từng bước ra ngoài mở cửa. Mục Tuần khó khăn lắm mới chui qua khe cửa nhỏ hẹp, nhìn thấy căn phòng bừa bộn, không khỏi nhíu mày.


“Chuyển đồ đạc làm gì? Không có việc gì làm à?”


Anh lại gần dựng tấm đệm dưới đất lên, sau đó đẩy khung giường đã kéo đến giữa phòng về vị trí cũ.


“Ông bà nói rồi, không được nằm quay vào cửa sổ, khi nào có gió thì sẽ cảm mất, định xoay lung tung kiểu gì hả?”


Anh tìm một chỗ cạnh giường ngồi xuống hỏi chuyện. Cô không trả lời, lầm lì sắp xếp, phân loại đống sách vở dưới đất, ngoảnh mặt sang một bên.


“Sao thế, chẳng phải ngày hôm qua vẫn bình thường sao”. Mục Tuần cầm tập tranh trên tay Khanh Khanh, đặt sang một bên, “Nói cho anh út nghe, có chuyện gì mà mặt mày nhăn nhó thế này?”


Cô hậm hực cả ngày không mở miệng, cuối cùng tìm được người để tâm sự, chạy lại đóng cửa rồi ngồi xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu gối, gục mặt xuống gối.


“Anh út, anh đã yêu chưa?”


“Dĩ nhiên rồi”. Thấy cô buồn rầu như vậy, anh đẩy đống sách ở giữa sang một bên, để cô ngả vào vai mình, “Sao thế, họ Phí kia bắt nạt em à?”


“Đâu có”, cô không muốn làm cho mâu thuẫn giữa anh và Mục Tuần trở nên gay gắt, vội lắc đầu, “Chỉ là có chút chuyện em không thể hiểu được”.


“Chuyện gì? Nói cho anh biết nào”.


“Cũng không có gì, em nghĩ lung tung ý mà”. Cô cười rất gượng, chưa nhếch mép lên đã không thể cười được, “Anh út, anh có nói cho bạn gái hiện tại biết trước đây anh đã yêu ai không, trông họ như thế nào không?”


“Không, anh thấy không cần thiết, trừ phi cô ấy cứ hỏi bằng

Từ khóa: 7788 em yêu anh,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Không Phải Là Cổ Tích

Hãy cứ hết lòng mà yêu đi!

Tán Gái Hơn Tuổi Và Những Bài Học

Khi ngồi ăn tối cùng nhau, tôi mới thấy bầu không khí kỳ dị này là từ bạn thân của người yêu mà ra

Hạnh phúc tìm đến