Yêu thương cho cả ba người - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Yêu thương cho cả ba người (xem 32)

Yêu thương cho cả ba người

Yêu thương cho cả ba người

Theo dõi
Hạnh phúc có khi thật ích kỷ, có khi lại thật vị tha, đừng vì một lúc sai làm làm tổn thương người khác mà ta hẹn yêu…

Tôi chỉ muốn nói những điều này trước khi bạn đọc câu chuyện, ai đó sẽ tìm thấy một chút của mình nó, cũng có thể là không, có người lại ngán ngẩm: 'Sao tình yêu lại có thể lắm tình cờ và nỗi đau đến vậy...” Nhưng tôi chỉ muốn nói rằng: Câu chuyện có thể hư cấu, có thể quá hoa mỹ, nhưng tôi biết giá trị của sự hoa mỹ đó không chắc là sẽ khiến bạn thay đổi, chỉ là để bạn suy nghĩ và quý trọng yêu thương… Nhưng biết đâu, đó lại là câu chuyện của bạn, tình yêu có thể mà, đúng không…

Minh Vương - một anh chàng đủ quyến rủ, đủ thu hút, giàu có, tài năng, 25 tuổi. Có một tình yêu ngọt với Bảo Hà sau khi anh về nước… Trước đó, 11 tuổi, anh theo gia đình qua Mỹ định cư và chữa bệnh. Nhưng với anh, một điều là, tình cảm nơi tim anh không thể san sẻ hết cho cô…

Bảo Hà - một cô gái mãnh mẽ, bản lĩnh, cách cư xử thông minh… Qua sự quan tâm, cả tình yêu nữa, cô bên anh, cô dần lấy tình cảm và trở thành bạn gái của Minh Vương. Tình yêu của Bảo Hà rất lớn, nhưng cô vẫn rất thông minh khi yêu.

Tố Như - bạn cùng phòng với Bảo Hà, 23 tuổi, chưa một lần yêu ai, một cô gái rất lạ… Tóc thắt ngang vai và một bên kẹp gọn, xinh…

Mèo hoang – Minh Vương

25 tuổi rồi Mèo con của anh à! Anh đã về và luôn tìm kiếm em…

Anh không biết bây giờ trái tim anh muốn gì. Anh cần gặp lại em, bao nhiêu năm qua, không bao giờ anh ngủ yên giấc khi nhớ về đôi bàn tay gầy gò của em bám chặt trên thành cửa xe, gọi to tên anh, cứ vậy, vừa gọi vừa khóc, từng thứ một khắc sâu vào tim anh…

Có phải anh đã kẻ có tội…

Không hiểu sao, anh cũng cần có Bảo Hà, chưa ai hiểu anh và hy sinh cho anh nhiều đến vậy, nhìn vào cô ấy, anh chỉ thấy một tình yêu và hình như ánh mắt ấy níu chân anh: 'Làm ơn bên em, làm ơn…”

Còn em, anh không thể nào quên được, không thể….

Anh không biết mình có đủ tự tin tiếp tục tìm kiếm em hay không?

Bảo Hà

“Mèo con, tóc thắt xéo, là cô ấy sao?' – đó là câu anh cứ nhẩm đi, nhẩm lại trong miệng khi gặp Tố Như, cứ đứng bất động và nói, cứ như vậy 'tóc thắt xéo, mèo con” cho đến khi tôi gọi anh rồi hỏi xem có chuyện gì với anh và Tố Như sao, nhưng… lần nào cũng vậy, anh chỉ lắc đầu, môi mím nhẹ và ngoái đầu nhìn theo Tố Như cho đến khi đi hẳn…

Tôi không biết Mèo con và Tố Như là ai tại sao lại khiến anh như vậy…

Tôi biết tôi cần tìm hiểu, câu chuyện này – thái độ của anh – cách anh đứng bất động run sợ rất lạ… nhưng tôi đã không làm điều đó. Tôi tin anh, tôi không muốn mổ xẻ mọi thứ khi tôi thấy nó hoàn toàn không phải là điều đúng đắn. Với tính của Minh Vương, hơn ai hết tôi hiểu anh sẽ không đồng ý tôi làm vậy. Nhưng tôi vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác bất an… Có một điều gì đó rất lạ, liệu rằng cô có mất anh?

Thật là không đúng mà, một người là bạn thân của cô, còn một người cô yêu nhất… Không thể nào…

Tố Như

Tôi không hiểu thái độ của anh ấy là gì. Cứ đứng đó, cúi mặt, cứ vậy mà nói thủ thỉ gì đó tôi chẳng nghe rõ… Có lẽ anh ấy rất buồn, nhưng tôi thấy Bảo Hà còn bất an, buồn bã hơn. Dù trong tôi những lần thấy anh lại có gì đó mách bảo rằng hãy lại gần anh, nhưng tôi đã không làm. Dù sao có Bảo Hà bên cạnh anh đã là quá đủ… Tôi chẳng muốn xen vào câu chuyện này.

Nói về câu chuyện tình yêu của anh và Bảo Hà, nó như kẹo mạch nha vậy… Ngọt ngào và cứ dính díu lấy nhau… Yêu thương là vậy sao? Một anh chàng Việt Kiều và 1 cô gái thông minh, xinh đẹp – thật đáng mơ ước… Nhưng tôi thề là tôi hoàn toàn không có ý định để ý tới anh ấy, chàng trai ấy là của Bảo Hà mãi mãi và tôi là của Mèo hoang… tất nhiên cũng sẽ là mãi mãi!

Mèo hoang à! Em đã 23 tuổi rồi anh à! Bao nhiêu năm qua, kể từ ngày anh chuyển đi, anh bỏ em, em đã nghĩ vậy từ khi cái ngày anh quay mặt không ngoái nhìn em đến một lần trong khi em lại cứ cố gắng bám lấy kính xe, gọi anh, to lắm, nhưng anh không quay lại nhìn em… Em biết anh nghe nhưng anh đã cố tình… anh đi dần, rất xa, đợi mãi vẫn không thấy anh về.

Tới bây giờ em vẫn không hiểu tại sao anh làm vậy… Lúc đó, anh cứ giam mình trong phòng hoài, không ra chơi cùng em, không lén bẻ hoa lan của ba anh rồi nhét vào lan can nhà em nữa… Có lần, em lén lẻn vào cửa sau nhà anh, nhìn trộm qua cửa phòng anh. Anh rất lạ, cứ nằm ôm bụng, lăn qua, lăn lại. Em nghĩ chắc là do anh đói bụng, em đã nghĩ vậy, con nít mà. Em đã lại lén để trước cửa nhà anh một cái bánh nhỏ, một hộp sữa, ngày nào cũng vậy, đó là dành cho riêng anh cùng mẩu giấy: 'Cho anh Mèo”. Nhưng em lại phát hiện ra tất cả lại nằm trong thùng rác trước nhà anh… Vậy đấy, em đã rất đau…

***

Mưa dầm, mưa Sài Gòn, dai dẳng và gió mạnh lạnh buốt. Mưa mạnh bạo tạt mạnh vào mặt Minh Vương.

Ra ngoài trong một ngày mưa gió thế này thật chẳng lấy lòng thích thú gì với anh cả, nhưng Bảo Hà bảo đang bệnh nên anh cần làm đúng vai trò của mình. Anh không phải là loại người thích chối bỏ và đối xử tệ với phụ nữ, đằng này lại là bạn gái cơ chứ…

-Hà ơi! Anh đây! Minh Vương đây!

Im lặng.

Anh gõ khẽ cửa, chậm.

Im lặng.

Dồn dập.

Vẫn im lặng.

Hết kiên nhẫn, anh nghĩ bụng chắc cô ấy vừa đi đâu đó và Tố Như chắc giờ này cũng chưa đi làm về… Anh đẩy nhẹ cửa, không khóa, may thật. Hắt sạch những giọt nước mưa còn vương trên tóc, anh vào phòng và tìm một chỗ ngồi gần cửa để không bị hiểu lầm…

Đúng là phòng con gái. Rất gọn gàng.

Anh đảo mắt khắp phòng và dừng lại ở bàn học với cái bảng tên đính đầy hoa vải “Tố Như” – bức ảnh ấy rất quen. Anh đứng vội dậy, lại gần, 2 đứa trẻ ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, cô bé thắt tóc một bên và một bên kẹp gọn, cô bé cầm nhành lan tím trên tay. Đứa trẻ đó là anh và… Mèo con.

Tố Như là Mèo con… Mèo con sao….

Linh cảm của anh đã đúng, lần đầu gặp Tố Như, cách cô thắt tóc, anh đã nghĩ là tình cờ. Người anh tìm kiếm bao nhiêu năm qua vậy mà anh không biết đang ở gần anh, rất gần.

Có tiếng xe, ai đó đang về, anh cố lấy lại bình tĩnh, đặt bức ảnh vào vị trí cũ và quay về chiếc ghế.

-À chào anh, mới tới hả anh? Hà đâu rồi hả anh?

Có cái gì đó chạy dọc theo người anh, là giọng nói của Tố Như, là Mèo con của anh, anh dựa hẳn vào thành ghế, hai tay ôm chặt miệng để không bật ra tiếng khóc, tê tái hết cả lòng. Anh không thể để Mèo con biết rằng anh đang khóc, làm ơn!

Tố Như lo lắng lại gần, cúi người để nhìn anh đủ rõ và chắc rằng anh vẫn ổn.

-Anh khóc sao? Chuyện gì vậy? Anh cãi nhau với Bảo Hà à? Anh sao vậy? – Cô rối rít hỏi, lo và sợ, chưa bao giờ cô thấy anh thế này cả…

-Mèo con – bất giác anh bật thành tiếng trong nghẹn ngào.

-Anh nói gì?

-Mèo con là em mà, anh đây…

-Mèo… hoang…

Cô chết lặng, không tin vào tai mình. Tất cả diễn ra quá nhanh và như một trò đùa, tại sao người yêu của Bảo Hà lại là Mèo hoang của cô! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mèo hoang của cô đang đứng trước mặt… Bao nhiêu năm qua, cố gắng đợi và giờ anh đứng trước mặt cô với danh nghĩa là … người yêu của Bảo Hà…

-Tại sao bây giờ anh mới về hả, tại sao lại là người yêu của Bảo Hà, tại sao khi ấy em đã gọi anh, gọi rất to nhưng anh không quay

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thơ Radio: Em muốn là cô gái của riêng anh

Từng thề ước

Xem tử vi 11/03/2017 thứ Bảy ngày của 12 cung hoàng đạo

Xem tử vi ngày 21/03/2017 Thứ Ba của 12 cung hoàng đạo

Cho bạc hà thêm đường