(ThichDocTruuen.Yn.Lt) – Tối hôm ấy, nó ăn mặc chỉnh tề chờ ông già Tuyết đến. Quả nhiên 9 giờ là ông có mặt. Nó nhận quà rồi lặng lẽ quay gót đi lên phòng. Ông già vừa đi khỏi, nó quay phắt lại bén gót theo sau. Ra đến ngõ, ông già bắt taxi rồi biến mất trong xe. Nó cuống lên vẫy xe ôm bám sát chiếc taxi đó…
***
Ảnh minh họa
9 giờ sáng, nó đang tung tăng ở Cung thiếu nhi dọn dẹp đống lộn xộn đêm qua. Ngoài sân gió thổi ùa vào lạnh buốt, nó trùm cái mũ kín mít mà vẫn thấy gió lùa bên tai. Đêm qua nó tham gia vào việc tổ chức Giáng sinh cho các em nhỏ ở đây, sau rồi ai về nhà nấy. Sáng nay chỉ có mấy người đến dọn dẹp vì trời lạnh quá, chắc mọi người đều đang nằm trong chăn. Chỉ có nó là thuộc một trong số ít thành phần nhiệt tình đến phút chót.
Chuông điện thoại reo, sếp gọi. Hôm nay là thứ 7 mà sao sếp lại gọi nhỉ? “Dạ em nghe ạ”. “Xuống công ty họp đi em”. “Ơ, họp gì ạ ?”. “Em không nhận được tin nhắn của anh à. Họp sự cố phần mềm chứ họp gì. Nửa tiếng nữa có mặt”. “Em có nhận được tin đâu ạ, gấp quá em đi không kịp…”. Bụp, ngắt máy. Nó nhẩm tính trong đầu. Từ Cung thiếu nhi về nhà mất hai mươi phút, từ nhà đến công ty mất một tiếng. Sếp triệu tập trong vòng nửa tiếng thì.. hỡi ôi, chắc phải mua máy bay nhẹ để đáp ứng nhu cầu họp đột xuất của lãnh đạo.
Nó vội vã phóng xe về nhà, thay đồ rồi đến công ty, máu nóng dường như đang bốc hỏa trên đầu nó. Hôm nay là 24, nam thanh nữ tú và cả.. trẻ em đổ xô ra đường mua sắm Giáng sinh, đi được một đoạn lại tắc nghẽn, trên đường đi hai lần nó phải dừng lại để nghe điện thoại của sếp. Qua được nút tắc ở Gò Đống Đa, coi như thoát nạn. Nó phóng vèo lên trước, một gã thanh niên lượn vè vè bên cạnh: “Em ơi, đi đâu mà như bị chó đuổi thế”. Nó tuôn một tràng: “Còn hơn cả chó đuổi ấy chứ, không đến công ty kịp là bị sếp đuổi việc đó”. Gã thanh niên le lưỡi rồi phóng đi. Nó bấm máy gọi lại cho sếp, giọng sếp lạnh tanh: “Họp xong rồi, mọi người về hết rồi”. Lại bụp. Nó cố lê đến công ty, lên mở cái phòng vắng hoe, chú bảo vệ cười toe toét: “Hôm nay quên cái gì ở công ty đấy”. Mặt nó méo xệch, cổ ứ lên. Giáng sinh năm nay đen đủi quá, đen như… chó mực.
Nó quay về, đã gần 12 giờ trưa, bụng đói meo. Lúc này nó chỉ ước về nhà lục tủ lạnh ăn món salat nga mà nó yêu thích rồi trùm chăn xem ti vi. Nhưng cái vụ gọi đi họp của sếp khiến nó mất hứng. Trong đầu nó bây giờ sếp đích thị là thủ phạm phá hỏng cái Giáng sinh tuyệt vời của nó.
Bỗng véo một cái, hai cái quang gánh hoa quả của ai mắc vào chân chống xe bị nó kéo lê một đoạn. Nào ổi, nào cam, nào thanh long văng tứ tung ra đường. Nó như sực tỉnh, luống cuống xuống xe. Hóa ra đây là giữa khu chợ, một dãy các chị, các bà bán hoa quả xếp hàng trên khoảnh đường nhỏ hẹp. Ba bốn chị tay nón, tay làn nhảy ùa ra, chu choa: “Đổ hết rồi, hỏng hết hoa quả của người ta rồi, đền đi, đền đi”. Nó vừa nhặt hoa quả lên cho vào quang gánh vừa hỏi: “Có hỏng gì đâu hả chị”. Lập tức một cái mồm uốn éo lắp trên một khuôn mặt chanh chua hét lên: “Rụng hết cả rồi đây này, còn bảo không hỏng”. Nó cầm những cái lá bị rụng lên xem. Chả cần phải nhìn lâu nó cũng biết, đấy là những cành lá chanh tươi được cắm tạm vào mấy traí cam, chỉ cần động nhẹ là nó rời ra luôn. Nó bất lực hỏi: “Đền bao nhiêu”. “Hai trăm ngàn”. Cái mồm uốn éo trên cái mặt chanh chua trả lời nhanh như tên bắn. Nó nhẩm tính chỗ hoa quả đó cùng lắm được 4 ký, có mua đứt với giá cắt cổ cũng không đến hai trăm ngàn. Nó đưa một trăm rồi lên xe đi về. Nước mắt tích tụ ở đâu đó giờ được dịp trào ra. Lại một lần nữa nó khẳng định: “Giáng sinh đen như.. chó mực”.
Cuối cùng, dựa vào vận đen từ sáng tới giờ, nó chốt hạ: “Ở trong nhà không ló mặt ra đường cho đến 24 giờ”.
Buổi chiều, nó giăng mấy cái dây kim tuyến xanh, đỏ, trắng, vàng lên cửa để trang trí Giáng sinh. Ông già Noel được nó treo chính giữa đang đánh đu trên cái vòng xuyến bằng gỗ có chữ Merry christmas với bộ râu nặng chĩu. Nó nằm xuống giường, bật ti vi, bê đĩa salat ra ăn. Ăn xong, cũng chẳng biết làm gì, nó quay ra phân tích: “Sao râu của ông già Tuyết lại nhiều thế, che hết cả mồm. À, có thể ông nuôi nhiều râu để cho đỡ lạnh, đỡ phải dùng khẩu trang”. Cuối cùng, không biết làm gì, nó quay ra .. đếm râu ông già Tuyết.
Sau bữa cơm tối, nó lại lên phòng trùm chăn, như kiểu hôm nay đen đủi quá, nhỡ đâu nó bị thiên trạch bay qua cửa sổ rơi trúng đầu chết nhe răng. Điện thoại báo tin nhắn: “Chúc giáng sinh vui vẻ, an lành”. Như vớ được vàng vì có việc để giết thời gian, nó lập tức nhắn lại: “Cảm ơn, chúc Giáng sinh an lành, nhưng mà.. ai thế nhỉ”. Số điện thoại lạ hoắc. Một lúc sau thấy bên kia trả lời: “Là em Chinh đây, anh Thái phải không”. “Thái ăn thua gì, gọi luôn là Băm hay Chặt cũng được”. Nó chắc mẩm “em” nào nhầm máy. Tiếng chuông điện thoại reo, số máy đó gọi lại, nó liền bật máy cười khì khì: “Bạn nhầm máy rồi, Giáng sinh trêu bạn tí nhé”. Nó chắc phải nghe được giọng cô bé nào đấy thì lại thấy giọng đàn ông: “Không sao, Giáng sinh mà. Bạn không đi chơi à”. “Ôi, Giáng sinh năm nay đen như.. chó mực, ra đường không khéo bị chuông rơi trúng đầu”. Người tên Chinh hỏi han mấy câu, nó được thể than thở về vụ sếp “ám quẻ” lúc sáng, sau đó đến vụ mấy mụ hàng hoa quả ở chợ “làm tiền” nó. Sau cùng, anh ta cũng an ủi: “Giáng sinh của bạn đen như chó mực, chắc ông già Noel sắp tặng một .. con chó đấy”.
Sau cú chúc Giáng sinh nhầm, nó cũng thấy vui vui. Khoảng 9 giờ, nghe tiếng mẹ gọi nó co ro trùm cả cái chăn bông đi xuống dưới nhà. Đứng giữa nhà nó là một ông già Tuyết cao lớn, mặc bộ đồ đỏ chót với bộ râu che kín miệng. Nó cũng chả có ý định đếm râu ông ta làm gì. Ông ta hỏi: “Cháu bé đâu hả chị”. Nó trợn mắt: “Cháu nào”. “Tôi nhận được điện thoại đặt quà Giáng sinh cho chủ nhân số máy 0918550xxx. Vậy chị gọi cháu ra nhận quà ạ”. Nó tưng tửng: “Chả có cháu nào ở đây hết, nhà này nguyên một viện dưỡng lão”. Ông già Noel bối rối ra mặt, ông xin lỗi rồi rút địện thoại ra gọi. Sau một hồi xác minh, ông quay lại cười rung bộ râu lên: “Xin lỗi chị ạ, là quà gửi cho chị”.
Nó giơ tay ra lấy hộp quà, cái chăn bông rơi xuống đất. Ông già Tuyết đứng im như phỗng, thậm chí còn quên cả việc đưa cho nó hộp quà. “Thế có định đưa hay không thì bảo”. Nó bực bội hỏi, già Tuyết giật mình đánh thót. Nó đâu biết, khi nó làm rơi tấm chăn để lộ gương mặt trắng trẻo, bầu bĩnh, đôi mắt như làn thu ba gợn sóng, đôi môi hồng căng mọng dấu dưới mái tóc lòa xòa, thì ông già Tuy