Vở kịch hoàn hảo - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Vở kịch hoàn hảo (xem 35)

Vở kịch hoàn hảo

Vở kịch hoàn hảo

Theo dõi
Cô khoác bộ kimono mỏng tang. Mỗi lần cô xích về mé bên kia, người đàn ông đang quỳ dưới chân cô gần phát điên
Như mọi người đàn bà khác có chồng ngoại tình. Đầu tiên, tôi lén kiểm tra thư tín và điện thoại của chồng tôi. Tôi làm việc này chớp nhoáng trong lúc anh đang ngủ, đang tắm hoặc tập thể dục. Tôi ghi lại mọi cuộc gọi đến, gọi đi, gọi nhỡ, song là nam giới. Tin nhắn hầu hết đều đến từ các dịch vụ quảng cáo, số còn lại là của tôi. Kết quả làm việc trên máy tính xách tay của anh cũng cũng không khả quan hơn. Trong các file ảnh không lưu bất kỳ tấm chân dung hay ảnh chụp chung với cô gái lạ nào. 

Tôi cũng bí mật truy cập hộp thư của chồng tôi. Đàn ông hay để password bằng số cho dễ nhớ. Đầu tiên tôi nhập số ngày sinh của anh. Sau đó thử số điện thoại. Thử biển số xe. Số chứng minh thư. Số hộ chiếu. Số tài khoản. Số bảo hiểm xã hội. Thậm chí cả ngày sinh của chính mình. Trước khi tuyệt vọng đến mức chuẩn bị tắt máy thì tôi chợt nhớ ra số máy của mẹ tôi. Số máy của mẹ vợ luôn là một cơn ác mộng đối với chồng tôi. Mỗi lần nhìn thấy số điện thoại của bà hiện lên, anh thường bàn giao đâu đấy công việc cho nhân viên, rồi mới nghe máy, sau khi đã chuẩn bị tinh thần cho nửa tiếng đồng hồ càm ràm về giờ giấc sinh hoạt của chúng tôi, về cái chân đau nhức của bà, về lũ cháu ngoại chưa được giáo dục cho đúng cách.
 Tôi nhấn gọn gàng từng chữ số. Chấp nhận. Tôi mừng rỡ. Nhưng sau đó thất vọng vì hộp thư của anh chỉ có vài báo cáo lặt vặt của trưởng phòng, thư mời của đối tác, thư công nợ, thư của Vietnam Airlines báo điểm thưởng cho thẻ vàng, và một số thư rác quảng cáo. Thư đi hầu như không có.

Hoặc là anh giữ kín bí mật cho cô người tình, hoặc anh dùng những phương tiện liên lạc khác.

Tôi không muốn thuê một thám tử tư vì tôi không bao giờ tin tưởng ở những gã bặm trợn thích đục nước béo cò trên sự đau khổ của người khác. Tôi tự mình bám theo chiếc Rolls-Royce của anh. Tôi để chiếc Mercedes-Benz của mình ở nhà và mượn một chiếc khác loại của đứa bạn thân. Tôi đi theo anh ba ngày ròng rã. Tôi theo anh vào các nhà hàng ăn trưa, theo ra sân golf vào chiều thứ bảy, theo sang một nhà máy nằm ở ngoại vi thành phố mà tôi đã mừng rỡ cho rằng, đấy là điểm hẹn lãng mạn lý tưởng.

Ngay thứ ba, tôi gặp may mắn. Tôi nhìn thấy anh đi vào một tiệm thời trang. Thoạt đầu, tôi nghĩ là anh mua một món quà tặng, song sau thấy anh bước ra cửa cùng một cô gái mặc đồng phục. Vì khoảng cách khá xa nên tôi không nhìn rõ mặt cô ta, nhưng có thể quan sát những chuyển động của cơ thể mảnh khảnh bó sát trong lớp vải màu trắng. Một thân hình tuyệt mỹ. Cô gái bước vào xe của anh và họ phóng đi. Tôi gần như nghẹn thở và nhấn mạnh ga. Nhưng thật tệ hại khi ngay lúc đó tôi gặp đèn đỏ, còn xe của anh thì không. Tôi đi loanh quanh trong thành phố sau khi lạc mất dấu chiếc Phantom màu trắng. Tuy nhiên anh về sớm hơn tôi tưởng, hầu như về trước tôi. Anh ngồi đợi tôi trên bàn ăn với vẻ bình thản. Tôi ăn tối một cách khó nhọc.

Ngày hôm sau, tôi tìm đến tiệm thời trang đó. Cô gái hôm qua mở cửa cho tôi. Tôi có thể chắc như vậy, vì bờ lưng tuyệt đẹp của cô ta khác hẳn những tấm lưng trùng trục của những cô gái khác trong cửa hàng. Lúc này tôi đứng cách cô ta chỉ một bước chân. Trái với thân hình đầy vẻ gợi tình dù chủ nhân của nó không cố ý, khuôn mặt toát lên một sự dịu dàng đến nhẫn nại. Sống mũi thanh nhỏ, đôi mắt nâu mở to, khóe miệng hằn sâu như nũng nịu, cô ta vừa giống một đứa trẻ lại vừa như một thiếu phụ đáng kính trọng. Tôi thở dài. Tôi tin rằng, nếu tôi ở địa vị của bất cứ người đàn ông nào, đều không tránh khỏi ước muốn được ôm cô vào lòng để che chở hoặc gối lên lòng cô để được cô che chở.

- Em giúp chị được gì không? – Cô gái mỉm cười, đôi môi hồng, căng giãn như một viên kẹo dâu dùng để chụp ảnh quảng cáo. Giọng nói ở tông độ trong vắt của những người lồng tiếng trong rạp chiếu phim. – Hình như chị mới đến đây lần đầu. Để em dẫn chị qua dãy bên kia…

- Không cần. – Tôi lạnh lùng – Tôi chỉ muốn tìm hai chiếc áo sơ-mi và tự tôi có thể chọn được.

- Vâng. – Cô gái cố gắng làm tôi hài lòng. – Em đứng ngay đây, nếu có cần gì, chị cứ gọi em.

- Tôi không tin rằng khiếu thẩm mỹ của cô có thể giúp tôi được. – Tôi cố tình hành hạ cô gái. – Tôi có thể tự chọn mà không cần người phục vụ.

Cô ta vẫn cười dịu dàng và sự dịu dàng của cô ta làm tôi đau đớn. Tôi chọn hàng loạt váy và áo sơ-mi, sau đó vào phòng thay đồ nhưng không ưng cái nào. Tôi yêu cầu rất nhiều phụ kiện thử kèm, rồi đòi đổi thứ khác, thứ khác nữa. Cô gái chạy ra chạy vào để mang theo dây lưng, nịt tất, gi-lê đi kèm. Cô ta im lặng và giúp tôi thay ra những thứ đồ không ưng ý, rồi im lặng gấp lại hàng đống quần áo mà tôi vừa thử. Cô ta không dám nói nhiều, chỉ mỉm cười dịu dàng và nhẫn nại. Tôi không có lý gì để mắng nhiếc cô ta được. Tôi cởi ra bộ quần áo thử cuối cùng để mặc trở lại bộ của mình. Tấm gương trong phòng thay đồ là loại đắt tiền. Nó trong vắt, phản chiếu toàn bộ cơ thể tôi, từ gót chân lên đến đỉnh đầu. Bình thường tôi vẫn ngắm mình qua tấm gương trong phòng tắm, song hôm nay tôi muốn mặc quần áo vào thật nhanh.

Khi nhìn thấy tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, cô gái cuống quýt tiến lại hỏi xem tôi có hài lòng với bất kỳ món đồ nào vừa thử không. Tôi chậm rãi lắc đầu. Cô gái vẫn mỉm cười dịu dàng như thể cô ta sinh ra là để cho tôi tra tấn. Cô giúp tôi chỉnh lại cổ áo và nói rằng hy vọng những mẫu mã trong tháng tới sẽ làm tôi vừa ý. Tôi tự ngượng với chính mình. Tôi có thể xới tung cả thành phố này cũng không tìm ra đâu một cô phục vụ như vậy. Cô như một nhân vật trong bộ phim phổ biến kiến thức nói về những tiện ích của việc làm hài lòng khách hàng, chứ không phải sự hiện diện của cô là có thật. Trước khi chào tôi, cô nói rằng, các cô bán hàng kia ghen tỵ với bờ vai tròn trịa của chị, và chỉ có những người phụ nữ quý phái sinh ra mới có bờ vai ấy. Câu nói của cô làm tôi hài lòng. Tôi hỏi cô ta bao nhiêu tuổi.

- Em 22 tuổi, chắc em kém chị không nhiều.

- Tôi gấp đôi tuổi cô. Cô trẻ và còn quá nhiều thời gian trên cuộc đời này. Hãy chỉ làm những gì mà mình thấy đúng.

Sau câu nói mà suốt hơn 30 năm trời bị mẹ tôi tra tấn, tôi bước ra ngoài cửa. Một tuần sau đó, tôi tiếp tục đến cửa hàng thời trang này. Tôi lặp lại kịch bản đúng như lần trước, còn cô gái phục vụ tiệm thời trang vẫn nhẫn nại với tôi như thể mắc nợ tôi từ kiếp trước. Lần này tôi chọn 2 chiếc áo sơ-mi và 3 chiếc quần âu. Cô gái gói đồ vào một túi giấy in thương hiệu cửa hàng và tiễn tôi ra cửa. Tôi cảm thấy trong lòng nhen lên một thứ tình cảm hết sức mâu thuẫn. Tôi yêu quý cô gái này nhưng đồng thời lại căm ghét cô ta. Nhìn vào cô, tôi vừa có thể nhìn thấy bản sao của mình 20 năm về trước, vừa nhận ra những thứ mà tôi không còn có để níu kéo được nữa.

Tôi đến cửa hàng thời trang này thường xuyên, như một thứ tự kỷ ám thị, một thói quen không thể bỏ, mặc dù những quần áo lấy về từ cửa hàng đều bỏ quên trong góc tủ.

Một buổi chiều, tôi nhìn thấy chồng tôi đi vào một plaza đá quý và lên thẳng tầng trên cùng. Tôi không c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi tháng 04/2017 của 12 cung hoàng đạo

Yêu Em Nhanh Thế

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Giá Như Em Là Con Gái

Cứ về nhà là vợ bắt trả bài đủ tư thế lạ, tôi nhiệt tình hưởng ứng, đến khi..