ần bám theo anh vào tận trong phòng trưng bày. Tôi lạnh lùng quay xe về nhà và chờ đợi. Tôi nói cô quản gia không cần phải chuẩn bị đồ ăn. Chúng tôi sẽ không có thời gian ăn uống trong suốt cuộc tranh luận để đi đến quyết định. Nếu anh về sớm, chiếc hộp đá quý tặng cô nhân tình hẳn vẫn còn nguyên trong túi để dành cho hôm sau, còn nếu anh về muộn, cô ta đã nhận được quà rồi. Dù thế nào thì tôi cũng phải lên tiếng.
Chồng tôi về nhà, vẻ mặt phấn chấn, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Tôi định sẽ nói trước, song anh cắt lời.
- Hôm nay không cần nấu ăn.
- Đúng, không cần nấu ăn. – Tôi thản nhiên.
- Em thích chọn tiệm ăn nào?
Đến lượt tôi ngạc nhiên. Và không để tôi kịp trả lời, anh rút từ túi áo vest ra một hộp vuông nhỏ bọc giấy bạc, chiếc nơ được thắt có mạ nhũ kim vàng.
- Của em. – Anh chìa chiếc hộp cho tôi. – Chúc mừng đám cưới bạc.
Tôi đã mải mê quan sát mọi hành tung của chồng và cô gái kia mà quên cả ngày kỷ niệm đám cưới của mình. Tôi cố vớt vát.
- Lạy Chúa, em xin lỗi. Mấy tháng vừa rồi em đã nghi ngờ anh và cô gái ở tiệm thời trang....
Sau vài giây chững lại, chồng tôi cười to. Anh cười phá lên như đứng trước một sự gì vui nhộn lắm.
- Em vớ vẩn lắm. Đấy là con gái một ông bạn cũ của anh. Thuở còn hàn vi, anh đã mang ơn ông ấy nhiều, nên cách duy nhất để trả ơn bây giờ là giúp con bé đôi chút. Ông bạn anh chết rồi, còn hai mẹ con nó cũng khá vất vả. Anh đang tính bàn với em để nhận nó làm con nuôi.
- Đúng là em vớ vẩn thật – Tôi ngượng nghịu lồng chiếc nhẫn anh tặng vào tay – Kim cương Brazil. Em mới chỉ nhìn thấy trên tạp chí. Làm sao anh mua được?
Chồng tôi nhún vai, như thể đó chỉ là chuyện nhỏ.
- Đừng bao giờ nghi ngờ chồng em nữa. Anh cũng là một viên kim cương Brazil đấy. – Anh nháy mắt và bước lên cầu thang xoáy ốc chạm gỗ tếch. – Trong lúc anh đi tắm thì em thử nghĩ xem mình nên đi ăn tôi ở đâu nhé.
Tôi sững người và ngồi phịch xuống ghế salon, nước mắt tuôn như suối.
***
Trên tầng 15 của một khách sạn sang trọng trong thành phố, một người phụ nữ có bờ vai tròn trịa quý phái đang nép mình vào ô cửa trông xuống những con phố đan vào nhau nhằng nhịt.
Người thanh niên trạc ngoài ba mươi tuổi mình để trần, phần thân dưới chỉ cuốn hờ hững một chiếc khăn tắm màu trắng pha lam nhạt, đúng tông màu logo của khách sạn. Khuôn ngực cuồn cuộn của anh ta lấm tấm mô hôi. Anh ta tiến lại gần người đàn bà vài bước, rồi chừng như quá sốt ruột, anh ta cúi xuống ngấn cổ và bờ vai tròn trịa.
- Em không yêu anh. – Anh thì thào.
- Có mà. Rất yêu. – Người đàn bà nấc lên, rồi chừng như không chịu đựng thêm được nữa, người đàn bà xoay người lại, để mặc đôi môi lang thang trên lớp áo ngủ viền hoa hồng trắng.
- Em không cố gắng. Em không muốn ở gần anh.
- Bàn tay gân guốc trùm lên những ngón tay đang bíu chặt lấy ô cửa sổ.
Viên kim cương Brazil gợn ánh dưới bóng chiều tà.
- Em không thể. Em không còn cách nào khác. Chẳng có lý do gì để từ bỏ ông ấy. Ông ấy không ngoại tình. Ông ấy vẫn rất yêu em.
***
Trong phòng khách của một căn hộ nằm trên khu chung cư 18 tầng, một cô gái nửa nằm nửa ngồi trên chiếc salon bọc da báo. Cô khoác bộ kimono mỏng tang. Mỗi lần cô xích về mé bên kia của tay vịn, chiếc áo lại xê dịch, để lộ những khoảng trống khiến người đàn ông đang quỳ dưới chân cô gần phát điên. Ông ta cố gắng tiến lại gần cô, nhưng càng gần bao nhiêu thì thân hình như muốn thiêu đốt con người của mọi gã đàn ông kia lại xích ra bấy nhiêu, cứ như thể một chú báo gấm hoa đang gạ gẫm người đi săn mới vào nghề. Sau rốt ông ghì chặt lấy cô gái, nhưng cô dùng cả hai bàn tay lẫn đôi chân đẩy ra. Sự cựa quậy của cô gái càng khiến người dàn ông bị kích thích tột độ.
- Em làm tôi điên mất rồi. Giờ thì em muốn gì chứ?
Cô gái áp chặt bàn tay lên ngực. Viên kim cương Brazil lòng trên ngón áp úp phản chiếu những tia lấp lánh từ hàng trăm lát cắt đang hứng ánh sáng dưới ngọn đèn chùm.
- Em muốn chết. Anh không yêu em.
- Đừng nói gở! Anh yêu em hơn mọi thứ trên đời.
- Anh không yêu em nhiều hơn bà ấy.
Cô gái nức nở:12»
Đánh giá
Chồng tôi về nhà, vẻ mặt phấn chấn, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Tôi định sẽ nói trước, song anh cắt lời.
- Hôm nay không cần nấu ăn.
- Đúng, không cần nấu ăn. – Tôi thản nhiên.
- Em thích chọn tiệm ăn nào?
Đến lượt tôi ngạc nhiên. Và không để tôi kịp trả lời, anh rút từ túi áo vest ra một hộp vuông nhỏ bọc giấy bạc, chiếc nơ được thắt có mạ nhũ kim vàng.
- Của em. – Anh chìa chiếc hộp cho tôi. – Chúc mừng đám cưới bạc.
Tôi đã mải mê quan sát mọi hành tung của chồng và cô gái kia mà quên cả ngày kỷ niệm đám cưới của mình. Tôi cố vớt vát.
- Lạy Chúa, em xin lỗi. Mấy tháng vừa rồi em đã nghi ngờ anh và cô gái ở tiệm thời trang....
Sau vài giây chững lại, chồng tôi cười to. Anh cười phá lên như đứng trước một sự gì vui nhộn lắm.
- Em vớ vẩn lắm. Đấy là con gái một ông bạn cũ của anh. Thuở còn hàn vi, anh đã mang ơn ông ấy nhiều, nên cách duy nhất để trả ơn bây giờ là giúp con bé đôi chút. Ông bạn anh chết rồi, còn hai mẹ con nó cũng khá vất vả. Anh đang tính bàn với em để nhận nó làm con nuôi.
- Đúng là em vớ vẩn thật – Tôi ngượng nghịu lồng chiếc nhẫn anh tặng vào tay – Kim cương Brazil. Em mới chỉ nhìn thấy trên tạp chí. Làm sao anh mua được?
Chồng tôi nhún vai, như thể đó chỉ là chuyện nhỏ.
- Đừng bao giờ nghi ngờ chồng em nữa. Anh cũng là một viên kim cương Brazil đấy. – Anh nháy mắt và bước lên cầu thang xoáy ốc chạm gỗ tếch. – Trong lúc anh đi tắm thì em thử nghĩ xem mình nên đi ăn tôi ở đâu nhé.
Tôi sững người và ngồi phịch xuống ghế salon, nước mắt tuôn như suối.
***
Trên tầng 15 của một khách sạn sang trọng trong thành phố, một người phụ nữ có bờ vai tròn trịa quý phái đang nép mình vào ô cửa trông xuống những con phố đan vào nhau nhằng nhịt.
Người thanh niên trạc ngoài ba mươi tuổi mình để trần, phần thân dưới chỉ cuốn hờ hững một chiếc khăn tắm màu trắng pha lam nhạt, đúng tông màu logo của khách sạn. Khuôn ngực cuồn cuộn của anh ta lấm tấm mô hôi. Anh ta tiến lại gần người đàn bà vài bước, rồi chừng như quá sốt ruột, anh ta cúi xuống ngấn cổ và bờ vai tròn trịa.
- Em không yêu anh. – Anh thì thào.
- Có mà. Rất yêu. – Người đàn bà nấc lên, rồi chừng như không chịu đựng thêm được nữa, người đàn bà xoay người lại, để mặc đôi môi lang thang trên lớp áo ngủ viền hoa hồng trắng.
- Em không cố gắng. Em không muốn ở gần anh.
- Bàn tay gân guốc trùm lên những ngón tay đang bíu chặt lấy ô cửa sổ.
Viên kim cương Brazil gợn ánh dưới bóng chiều tà.
- Em không thể. Em không còn cách nào khác. Chẳng có lý do gì để từ bỏ ông ấy. Ông ấy không ngoại tình. Ông ấy vẫn rất yêu em.
***
Trong phòng khách của một căn hộ nằm trên khu chung cư 18 tầng, một cô gái nửa nằm nửa ngồi trên chiếc salon bọc da báo. Cô khoác bộ kimono mỏng tang. Mỗi lần cô xích về mé bên kia của tay vịn, chiếc áo lại xê dịch, để lộ những khoảng trống khiến người đàn ông đang quỳ dưới chân cô gần phát điên. Ông ta cố gắng tiến lại gần cô, nhưng càng gần bao nhiêu thì thân hình như muốn thiêu đốt con người của mọi gã đàn ông kia lại xích ra bấy nhiêu, cứ như thể một chú báo gấm hoa đang gạ gẫm người đi săn mới vào nghề. Sau rốt ông ghì chặt lấy cô gái, nhưng cô dùng cả hai bàn tay lẫn đôi chân đẩy ra. Sự cựa quậy của cô gái càng khiến người dàn ông bị kích thích tột độ.
- Em làm tôi điên mất rồi. Giờ thì em muốn gì chứ?
Cô gái áp chặt bàn tay lên ngực. Viên kim cương Brazil lòng trên ngón áp úp phản chiếu những tia lấp lánh từ hàng trăm lát cắt đang hứng ánh sáng dưới ngọn đèn chùm.
- Em muốn chết. Anh không yêu em.
- Đừng nói gở! Anh yêu em hơn mọi thứ trên đời.
- Anh không yêu em nhiều hơn bà ấy.
Cô gái nức nở:12»
Đánh giá