– Con đi đâu mà giờ này mới về ! Gọi điện thì không nghe máy! Con vào đây mẹ có chuyện muốn nói!
Vừa bước vào nhà, nàng bỗng tắt hẳn nụ cười khi thấy giọng mẹ hôm nay nghiêm khắc quá. Nàng đặt nhẹ bó cỏ lau trên bàn, liếc nhìn thái độ của bà Vân rồi từ từ rút điện thoại từ trong túi xách ra:
– Con để điện thoại trong túi xách nên không biết…
Bà Vân liếc nhìn hoa rồi hỏi tiếp:
– Con vẫn chưa trả lời, con đi đâu mà giờ này mới về ?!
Vân Anh ấp úng:
– Con đi chơi với bạn…sao hôm nay mẹ khác thế, thỉnh thoảng con vẫn đi với bạn bè như vậy mà…
Bà Vân cau mày đầy ưu tư rồi vào luôn đề tài mà bà đang lo lắng từ lúc nghe Tùng nói:
– Có phải con mới quen một người làm nghề sửa xe máy đúng không, quan hệ thế nào thì mẹ không biết, nhưng con nên nhớ rằng mình là ai, không phải bạ ai cũng có thể đi chơi riêng với nhau được…hiểu chưa…
Vân Anh cúi mặt xuống, mắt rưng rưng như sắp khóc, nghe mẹ nói vậy nàng cũng hiểu ai là người đã kể cho bà chuyện này, càng nghĩ đến Tùng, nàng càng ghét…
– Con biết là ai kể cho mẹ nghe rồi, con đã lớn, con biết phân biệt đâu là người xấu đâu là người tốt. Đúng, anh Lâm là người sửa xe máy, nhưng con cũng phải nói rõ rằng anh ý là chủ của cửa hàng sửa xe máy, chứ không phải thấp hèn như mồm người khác nói với mẹ đâu…
Vân Anh thò tay vào túi xách lấy ra lọ mật gấu nhỏ của Lâm rồi đặt lên bàn:
– Tối hôm qua anh ý phải ra tận ngoại thành để mua cho con cái này đây…
Thấy khuôn mặt của con gái như sắp khóc, bà Vân cũng hơi áy náy, bà cầm lọ mật gấu lên xem và giọng nói nhẹ nhàng hơn:
– Thôi được rồi, mẹ chỉ muốn những điều tốt đến với con mà thôi…Cậu Tùng cũng lo lắng cho con nên chiều có qua đây hỏi thăm…
Nghe mẹ nhắc đến Tùng, Vân Anh phụng phịu đứng dậy cầm bó hoa cỏ lau rồi nói:
– Con xin phép lên phòng thay quần áo…
Bà Vân nhìn bó cỏ lau rồi bỗng nói:
– Con mang lọ hoa mẹ để trong bếp lên phòng mà cắm…Nếu hôm nào tiện thì mời anh Lâm đến nhà chơi…
Đêm hôm đó có ba người vẫn còn thao thức không ngủ được, Lâm ngồi ngoài hiên hút thuốc lá, Vân Anh tựa giường nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ. Cả hai đang mơ màng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi việc dường như đã được ông trời sắp đặt trước để hai người gặp nhau…
Cầm trên tay cái áo vest mà chiều nay khoác lên người Vân Anh, Lâm vẫn cảm nhận nguyên vẹn mùi thơm trên người nàng.
“Mới chỉ có hai hôm mà tưởng đã quen biết từ lâu, có thể là tình yêu sét đánh mà người ta vẫn nói hay không? Romeo và Juliet yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên để tạo ra một thiên tình sử khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ…”
Lâm cũng bật cười trước suy nghĩ của mình, không ngờ rằng khi yêu người ta lại lãng mạn đến thế. Thoáng chốc chàng lại thở dài, lo sợ một điều gì đó không may sẽ xảy ra làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người…bởi từ trong sâu thẳm Lâm tự cảm thấy mình không xứng đáng với Vân Anh, nhất là về học thức. Lý trí và cảm xúc cứ giằng xé nhau khiến tâm trạng của Lâm hỗn độn, nhưng hơn tất cả vẫn là hình bóng của Vân Anh đã xâm chiếm và ngự trị trọn vẹn trái tim của chàng. Nụ cười, ánh mắt, giọng nói, cử chỉ dễ thương của nàng cứ hiện ra dù Lâm có muốn hay không…Vân Anh đến với cuộc đời của Lâm như một làn gió thổi tan sự cô đơn trống vắng bây lâu, bao nhiêu giá lạnh trong tâm hồn cũng không còn
nữa, làm chàng cảm thấy cuộc sống đẹp hơn, có ý nghĩa hơn!
Riêng Tùng thì hơi khác hai người kia một chút, hắn buộc sợi dây vào cái gối ôm rồi treo lơ lửng giữa phòng, đeo cái găng tay len cho giống các võ sĩ quyền anh nhà nghề, cởi trần và mặc cái quần đùi hoa, người hắn loi choi vừa đấm vừa đá cái gối ôm, mặt nhăn nhó, miệng nghiến răng rồi hú hí thành tiếng cho giống thần tượng của hắn là Lý Tử Long. Tùng đang tưởng tượng cái gối ôm kia là thằng Lâm, tình địch của hắn, vừa đấm hắn vừa chửi:
“Chết đi con, chết đi con…!
Mày định cướp trên giàn mướp à, chết này!
Bê trên cành lê à, chết này!
Vít trên cành mít à, chết này!”
Được mấy phút thì mệt quá Tùng ngồi dạng háng ra thở hồng hộc, mồ hôi ướt sũng thân hình còi cọc của hắn.
Chương 7. Cuộc hội ngộ trong ngày sinh nhật
Mấy tháng sau…
Trong bữa cơm tối tại gia đình Vân Anh. Ông Quang gắp thức ăn cho bà Vân và hai cô con gái rồi tươi cười bảo:
– Ngày mai sinh nhật con gái lớn của bố rồi! Gia đình mình nên đi ăn ở đâu cho vui nhỉ?!
Cái Vân Nhi thì nhanh nhẩu:
– Hay đi ăn tôm hùm đi bố mẹ, đúng không chị Vân Anh
Vân Anh tủm tỉm cười:
– Đúng đấy bố mẹ, lâu rồi cả nhà ta cũng chưa có dịp đi ăn với nhau. Ngày mai con sẽ khao cả nhà!
Bà Vân im lặng một lúc rồi nói:
– Cũng được! À, Vân Anh này, mẹ nghe con nhắc đến cậu Lâm cũng lâu rồi nhưng chưa biết mặt mũi thế nào, tiện mai sinh nhật thì con mời cậu ta đến…
Vân Anh đang ăn bỗng dừng lại suy nghĩ, vì biết là mẹ mình cũng chưa hoàn toàn tin tưởng mối quan hệ giữa hai người, nhất là Tùng luôn gặp và nói những điều không tốt về Lâm cho bà nghe. Chưa kịp trả lời thì ông Quang thắc mắc:
– Lâm nào nhỉ! Cậu ta đến nhà mình chưa…
Vân Nhi nói tỉnh bơ:
– Anh Lâm là người yêu của chị Vân Anh nhà mình, mấy lần con hỏng xe anh Lâm toàn đến trường đón con về, đẹp trai và manly dã man…
Bà Vân lừ mắt nhìn Vân Nhi:
– Con bé này, nói linh tinh…đã có gì đâu mà yêu đương…
Vân Anh đỏ mặt, lúng túng nhìn bố giải thích:
– Anh Lâm là…là bạn con…
Thấy thái độ của con gái, ông Quang hiểu ý và cười:
– Vậy thì ngày mai bảo nó đến để bố xem mặt mũi nó thế nào, vớ vẩn tôi sắp có con rể đến nơi rồi đây!
Bà Vân lại quay sang tỏ thái độ không vui:
– Lại được cả anh nữa! đã có gì đâu mà con rể, còn chưa biết hoàn cảnh, gia đình thế nào…Anh cứ nói thế người ta cười cho…
Ông Quang cười xuề xòa:
– Thời buổi tự do tìm hiểu, con mình nó có phải người thiếu hiểu biết đâu mà em phải lo…Thế cái Vân Anh kể qua cho bố xem nào?
Bà Vân cũng nhìn con gái để chờ câu trả lời, Vân Anh thoáng có chút bối rối nhưng nàng cố gắng bình tĩnh lại và từ tốn kể qua về gia cảnh của Lâm cho cả nhà nghe…Kể xong, nàng khẽ liếc nhìn thái độ của bố mẹ rồi lại vội cúi mặt xuống, không khí bỗng im lặng đến khác thường. Tim của Vân Anh đập mạnh vì quá hồi hộp và có chút lo sợ…Bà Vân im lặng không nói gì…cái Vân Nhi ngơ ngác nhìn bố mẹ rồi lại nhìn chị gái…
Vân Anh liếc nhìn sang ông Quang thấy ông cũng đang trầm tư