(ThichDocTruuen.Yn.Lt) – “Tôi đã từng thích một người rất mảnh liệt
Nhưng rồi mọi thứ cũng vội vã mà tan biến…”
Có lẽ, khoảng thời gian mộng mơ, đẹp đẽ nhất của em là những năm tháng được ở cạnh anh. Cái thời ngây ngô, trong sáng ấy, chúng ta còn chẳng biết mình đã thích nhau từ bao giờ, nhưng đến tận hôm nay, em vẫn thắc mắc một điều, nếu thà rằng khi đó đừng gặp nhau thì mọi có tốt hơn bây giờ không hả anh…?
***
Ngày ấy…
Em học lớp 8, anh hơn em một tuổi. Có lần, em đi sau anh nhưng nhầm tưởng là 1 đứa bạn cùng lớp, nên dùng chân đạp mạnh vào mông rồi bỏ chạy, và không may lại bị anh tóm được. Em xấu hổ đến đỏ cả mặt, vội vàng tìm cơ hội mà tẩu thoát. Đó là lẩn đầu em gặp anh. Giây phút ấy, em không hề hay biết, người mà em đang chạm mặt lúc bấy giờ chính là cả một khoảng trời thanh xuân của em sau này. Và có lẽ, mọi chuyện cũng từ đây mà ra.
Từ hôm đó em lại có sở thích nhìn lén anh, dù cho ở bất kì đâu, hay bất cứ nơi nào. Thật là lạ lùng. Ngay giữa rừng người tấp nập em có thể tìm ra anh chỉ trong một giây. Đôi lúc là giờ chào cờ, em lại liếc mắt sang nhìn anh một cái, rồi mặt đỏ bừng khi thấy anh cười. Em vốn không tin vào tình yêu sét đánh càng không tin và chuyện thích nhau từ cái nhìn đầu tiên, nhưng từ lần đó, cứ gặp anh là tim em lại đập loạn nhịp. Em chẳng biết sao nữa, mà nghe người ta nói, đó chính là cái duyên. Chắc do vẻ ngoài đặc biệt của anh đã khiến em lỡ cảm nắng một cách ngây ngô nhẹ nhàng mất rồi. Nhưng đó là trong mắt em thôi, chứ thật ra thì anh chẳng có gì nổi bật ngoài cái tính lấc xấc, ngông nghênh. Lúc đó, em chỉ hiểu rằng thích một người là luôn nghĩ về người đó, mọi lúc mọi nơi, và em cũng vậy, em luôn nghĩ về anh. Em đã phải suy nghĩ ra hàng chục lý do để lướt qua anh mỗi ngày, em xin cô chuyển ra ngồi gần cửa sổ để được ngắm anh đá banh. Nhiều lúc ngồi học, nhìn ra ngoài, những tia nắng len lỏi chiếu vào mắt làm tầm nhìn của em nhoè đi, và nhầm tưởng xa xăm sau bầu trời kia có hình bóng anh ẩn nấp.
Rồi thời gian qua đi, chẳng mấy chốc 1 năm học đã kết thúc, vậy mà em vô dụng chẳng làm được gì. Cho tận đến ngày bế giảng, em mới bắt được tín hiệu từ anh. Anh kéo mũ áo em lại, rồi nhét vào một tờ giấy có ghi: “Anh thích em lâu rồi, cố gắng thi vào trường cấp ba A để được gặp lại nhau nhé, anh chờ em”. Đọc xong, tim em lại đánh trống loạn xạ một lần nữa, em vui lắm, hạnh phúc lắm, em như muốn thét lên cho cả thế giới biết: “Tôi không đơn phương.” Thế rồi, em bấc giác, vô tư chạy đi tìm anh một cách không kiểm soát. Nhưng khi hoàn hồn thì em đã đứng trước mặt anh, em cứ lắp bắp mãi, nhắm mắt, xua tay, cố gắng lắm mới nói được 1 câu: “Em cũng thích anh, em sẽ cố gắng, em sẽ đợi”. Rồi thẹn thùng chạy đi ngay. Mấy hôm sau em nge tin anh đã đậu trường cấp ba A, em cũng chẳng biết làm gì ngoài việc cố gắng học.
Một năm sau em thi đỗ vào trường A, và em đã được gặp lại anh. Cảm giác vẫn lân lân như ngày đầu, vẫn bồi hồi xúc động. Nhưng một điều làm em hạnh phúc là anh vẫn đợi em, vẫn thích em, em cũng thế. Anh của ngày xưa là vậy, dù em có trễ hẹn bao nhiêu, anh vẫn đợi, dù cho có mưa hay nắng anh cũng vẫn đợi, điều đó càng làm em quý anh hơn. Những ngày đầu tiên đi học cũng chính là những ngày hẹn hò đầu tiên của em và anh. Hôm lên trường xếp lớp, anh chủ động rủ em đi uống nước, anh bao cả. Xem như là phần thưởng cho sự chờ đợi và sự cố gắng. Cái ngày đầu ngây ngô ấy, em trong sáng như một tờ giấy trắng, ửng hồng hai gò má vì thẹn, nói chuyện lắp bắp vì xấu hổ, ngồi loay hoay mãi vì ngại. Em và anh ngồi tỉ tê bao nhiêu chuyện thời cấp 2, lần đầu ở bên một người mà em nói nhiều như vậy, 1 phần là để che đi cái lúng túng, một phần là muốn gần gũi với anh hơn. Nhưng tiếp xúc dần dần em chẳng còn gì để ngại nữa, em lại trở thành một con mèo hết đòi cái này lại đòi cái khác, mà anh đều chiều theo. Anh hiền và thật thà lắm, còn em thì như một bà chẳn lửa, chẳng hiểu tại sao anh lại chịu đựng được em suốt nhiều năm như thế. Đúng là tình yêu làm nên cả lòng nhẫn nhịn của con người. Em chỉ được cái là ăn hiếp anh và…vô duyên. Có một lần nhìn thấy anh đi ngang qua, em đứng trên lầu hét to lên: “Chúng ta thích nhau đúng không anh?” làm anh xấu hổ. Vậy mà hôm sau, em còn hờn dỗi, trách anh sao không trả lời, khiến anh phải chạy theo xin lỗi, đủ kiểu. Tính em đúng là trẻ con thật.
Ngày ấy, chuyện của em và anh, ở trường không ai là không biết. Chúng ta còn can đảm nắm tay nhau đi dạo quanh trường chẳng ái ngại bao ánh mắt đang dòm ngó. Đôi lúc, còn chạy qua lớp của nhau ngồi nói chuyện thân mật, tự nhiên như ở nhà. Em không chần chừ mà cứ tựa vào vai anh lúc ngồi sinh hoạt ngoại khóa. Nhớ hồi đó, vì học ở lại kí túc xá, nên ít có sự giám sát của phụ huynh, thế là hôm nào được nghĩ anh đều qua chở em đi chơi, lúc thì đi xem phim, lúc thì đi uống nước, lúc thì cùng nhau ngồi học bài trong quán trà sữa. Nói thật, ngày đó em ở cạnh anh với bao nhiêu sự ghen tỵ của tụi con gái trong trường. Không phủ nhận là chúng nó đều có người yêu cả, nhưng những chuyện tình đó đều là gió thoảng mây bay, kéo dài chừng nửa năm là cùng, chẳng được bền lâu như em và anh.
Sinh nhật, em tặng cho anh cái mũ, nhưng thật ra đó là mũ cặp. Ấy vậy mà anh đâu nào hay biết. Cho đến một buổi sáng nhẹ nhàng, anh đang vội rảo bước đi học, em khép nép, chạy đến kế bên anh, vai kề vai sánh bước trên sân trường đầy nắng. Anh nhìn cái mũ em đang đội ngạc nhiên hỏi: “Sao…cái này giống cái mũ anh đang đội mà em tặng anh hôm trước thế?”. Em bẽn lẽn trả lời: “Thì…đó là mũ cặp mà, để mỗi ngày đội nó,trong đầu anh chỉ có mỗi em thôi.” Anh cười ngượng ngùng. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn chúng ta rồi xầm xì, hình như có vẻ anh hơi ngại nhưng còn em thì lại hào hứng với chuyện đó lắm!!! Ngoài mũ ra chúng ta còn có áo cặp, giày cặp, móc khóa cặp. Cứ có dịp là em lại lôi ra, bắt anh mặc chung.
Còn đối với em kỉ niệm 100 ngày là đáng nhớ nhất. Mà trớ trêu thay, hôm ấy lại trúng ngay 20 tháng 11, vậy nên em biết chẳng bao giờ mới được tổ chức 1 cách đàng hoàng, vì hôm ấy mọi người bận đi ăn tiệc, tặng quà cho thầy cô mất rồi. Trường em cũng vậy, năm đó có tổ chức tiệc tri ân thầy cô, thuê dàn nhạc, nhà hàng cứ làm linh đình như tiệc cưới vậy, ai chũng phải tham gia, buồn thật chứ. Tối hôm trước, em đã nhắc khéo anh việc này, nhưng anh chẳng tỏ ra chút gì là hiểu chuyện. Ấy vậy mà khi đang đắm chìm trong cái rầu rĩ tẻ nhạt của buổi tiệc, em nghe giọng anh từ khán đài, anh cầm chiếc micro nói một cách đầy tư tin trước tất cả mọi người: “100 ngày rồi nhỉ? Nhanh quá nhỉ? Chẳng muốn khoe đâu nhưng vì em đó, định tặng quà có giá trị mà chắc không bằng tinh thần đâu nhỉ? Cho dù sau này có xa nhau thì anh mong đây sẽ là thứ nhắc em luôn nhớ đến anh, chỉ vậy thôi