Những mảnh vỡ pha lê - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Những mảnh vỡ pha lê (xem 472)

Những mảnh vỡ pha lê

o trái tim tôi. Không ồn ào, mãnh liệt, không có ý, chủ đích nhưng cứ làm cho ngọn lửa trong tôi âm ỉ rồi bùng lên dữ dội. Cô gái ấy cứ hồn nhiên đi bên cuộc đời tôi, như một bản nhạc sôi nổi giữa cuộc sống vốn bình lặng của tôi. Cô ấy chẳng mảy may để ý gì đến tôi, bình thản và vô tình. Tôi không hiểu mình đang có những suy nghĩ gì khi cứ đi trên những con đường cô ấy đi, ăn những gì cô ấy ăn và mơ những giấc mơ về cô ấy. Pha Lê hay lang thang trong khuôn viên rộng lớn của sân trường. Tôi không biết trái tim nhỏ bé ấy đang suy nghĩ điều khi cứ để đôi chân mình bước đi vô định như vậy. Và điều đặc biệt rằng, Pha Lê luôn chỉ lang thang có một mình...


Tôi không biết tôi yêu Pha Lê từ khi nào, đó là những cảm xúc khó bật lên thành tiếng được. Thủy Tinh hiểu tôi nên nhận ra nó nhanh hơn. Thủy Tinh nói rằng cuối cùng thì cũng có một bóng hồng làm tan chảy trái tim lạnh giá và cô độc của tôi. Đúng vậy, cái ngày đầu tiên nhìn thấy Pha Lê, trái tim tôi dường như đã bị đánh cắp mất. Dù tôi vẫn mang cái vẻ phớt đời, lạnh lùng và ra vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì nhưng mỗi lần Pha Lê đi ngang qua là thêm một ngày trái tim tôi thao thức. Em yếu đuối quá, mỏng manh quá. Tôi đã nghìn lần muốn ghì chặt đôi vai nhỏ bé ấy, che chở cho em bằng tình yêu và niềm tin của tôi. Nhưng em không yêu tôi – sự thật chua chát và phũ phàng.Thủy Tinh – vẫn như mọi khi trong mọi cuộc nói chuyện – luôn lắng nghe nhiều hơn, chỉ bình luận và cho biết suy nghĩ của mình khi cần thiết. Cô bạn thân của tôi chăm chú nghe và khi tôi dừng lại, cô hỏi tôi một cách đột ngột :


- Tình yêu làm cho con người ta thay đổi nhiều đi nhỉ?


Tôi chỉ ừ, nhấm nháp một ngụm cà phê bâng quơ. Mùi cafe nồng ấm và hiện lên trong đó cả màu mắt trầm của một người...Thủy Tinh nhìn tôi, lướt nhẹ trên thân ly cà phê đá đẫm ướt rồi nói tiếp :


- Nhưng đó cũng là một con đường nghiệt ngã. Không chỉ mình cậu yêu cô nàng Pha Lê xinh đẹp ấy đâu, còn có cả ngọn Gió của tớ nữa đấy. Mà nói thật, nếu tớ là con trai thì có lẽ tớ cũng đã yêu cô ấy rồi. Ở Pha Lê là cả một sự bí ẩn thần kỳ... Và hình như con trai các cậu thì thường thích lao vào những điều khó khăn và ít hi vọng nhất. Theo tớ thấy là thế !


Điều Thủy Tinh nói ra không làm tôi bất ngờ. Tôi biết Gió. Gió và Thủy Tinh cùng chung lớp cấp 2 với tôi mà. Anh chàng rất khá và Thủy Tinh tội nghiệp của tôi thì đang dành trọn tình cảm trong vô vọng. Gió tốt, vui vẻ, hòa đồng và rất thân thiện. Tôi đáp lại lời Thủy Tinh:


- Thì cậu cũng đâu có hơn gì tớ đâu. Gió cũng vậy với cậu đó thôi !


Tôi biết sẽ có lúc mình phải đối mặt với những chọn lựa, có thể là chọn lựa giữa những thứ mình đang có trong tầm tay, mà cũng có thể là giữa những cái mình đang có với một hứa hẹn nào đó... Chọn lựa nào rồi cũng phải có "hy sinh". Có khi mình phải tiêng tiếc một cái gì đó không được nằm trong sự chọn lựa của mình, hay mình không có quyền được chọn thêm nó. Cuộc sống là thế đó, một sự bất toàn mầu nhiệm chia đều cho tất cả mọi người. Phải cảm ơn sự bắt buộc chọn lựa, sự không trọn vẹn của cuộc sống đã cho chúng ta cái cảm nhận rằng khoảng đời phía trước, con đường phía trước là không vô nghĩa, bởi nơi đó hứa hẹn biết bao điều mình ước mong, và ít ra, nó là một chọn lựa của chính mình.


Tôi nhận ra sự né tránh của Thủy Tinh khi nhắc về Gió. Cô bạn kể cho tôi nghe về lý do né tránh, về những gì mà cô ấy đã nghĩ trong thời gian trước đó. Thủy Tinh bảo tất cả đã chấm hết rồi. Đó là sự cứng rắn và mạnh mẽ của Thủy Tinh, tôi biết là bạn tôi có thể làm được dù từ bỏ tình yêu là điều vô cùng khó khăn. Và tất nhiên nó khó khăn hơn đối với một người con gái.


- Nếu có thể thì tớ đã tặng cậu một cái ôm thật chặt rồi Thủy Tinh ạ...


Cô bạn chỉ cười, khẽ đáp:


- Chỉ cần cậu luôn là bạn tốt của tớ, luôn có mặt lúc tớ cần đến cậu như thế này là đủ rồi. Không cần điều gì hơn đâu. Cậu nghĩ tớ là ai chứ? Chẳng phải là bạn của Đá này hay sao?


Lúc nào cũng vậy. Thuỷ Tinh luôn làm cho người khác yên tâm về bản thân mình. Có những điều rất lạ mà lắm khi tôi cũng tự hỏi: "Tại sao một cô gái nhỏ bé và dương như mong manh như Thuỷ Tinh lại có một khả năng chịu đựng và một tinh thần, nghị lực đáng khâm phục đến vậy?"


Những mảnh vỡ pha lê
TẢI ẢNH VỀ MÁY


GIÓ


Thủy Tinh không nói chuyện và không liên lạc với tôi kể từ sau ngày biết điểm thi đại học. Tin nhắn cuối em gửi cho tôi là những câu từ khó hiểu : "Nếu đã có thể thì em đã ở lại. Em muốn nói một lời tạm biệt. Tạm biệt anh".


Và từ đó mỗi lần nhắn tin tôi không bao giờ nhận được reply, và cả mỗi khi gọi, không bao giờ em nhấc máy, chỉ có những tiếng tút tút thật dài nên đầu kia dây. Bạn bè bảo em vẫn liên lạc bình thường, hình như em chỉ né tránh mình tôi. Vì sao chứ?


Ngày họp lớp gặp em, tôi đã hỏi em rằng: "Tại sao em tránh gặp anh?". Em không nhìn tôi mà chỉ trả lời rõ ràng rằng: "Em cần phải làm như thế, vì em, và vì cả anh nữa". Rõ ràng, dứt khoát và lạnh lùng, như thể em vừa lột xác thành một con người khác. "Khi nào em liên lạc lại, em sẽ tự nói cho anh lý do vì sao em lại làm như thế".


Ngày sinh nhật tôi là ngày đầu tiên Thủy Tinh chủ động liên lạc lại với tôi. Tin nhắn chúc mừng sinh nhật đầu tiên trong ngày. Tôi rủ em đi uống nước để nói chuyện. Ngày sinh nhật này của tôi cũng rất khác so với những lần trước. Thủy Tinh đến, không giống như những lần trước, không thiệp, không quà. Vẫn nụ cười như mọi khi và dường như không lạnh lùng nữa. Thủy Tinh gọi trà sữa, em luôn thích trà sữa, và chỉ gọi trà sữa socola hoặc bạc hà. Cố hữu và luôn như vậy. Hai anh em nói chuyện như những ngày xưa, nhưng tôi cảm nhận được có khoảng cách giữa chúng tôi – một khoảng cách rất rõ ràng – điều mà trước giờ chưa hề có.


- Hôm nay là sinh nhật mà anh không họp hội chiến hữu gì hả anh? Bạn bè của anh đâu cả rồi? Sao lại rủ em đi uống nước lặng lẽ thế này?


- Ừ. Sinh nhật này anh muốn cảm nhận một cách khác, muốn tận hưởng cho mình. Rủ em đi vì anh muốn nói chuyện với em. Lâu lắm hai anh em mình chưa nói chuyện gì mà.


- Anh mà cũng có hứng thú nói chuyện với em sao?


Thủy Tinh trả lời tôi, hơi khách sáo và hời hợt, có vẻ như thể gặp mặt tôi là một sự miễn cưỡng. Ánh mắt đó không giống như những ngày trước. Nó rất lạnh. Tôi thực sự không hiểu quãng thời gian vừa qua đã thay đổi em như thế nào, nhưng, có điều gì đó rất khác...


- Lâu lắm em không liên lạc với anh, không chia sẻ với anh bất cứ điều gì. Em không giống như những ngày trước.


- Em bận. Và em nghĩ anh cũng không cần biết những điều đó làm gì.


- ...


Quán cà phê vắng lặng, yên lặng và thanh tĩnh. Một góc để có thể cho cả em và tôi một chút dừng lại để suy ngẫm, để biết mình đang ở đâu trong cuộc đời này. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang khắp quán, một cách để thả mình, để lắng lại... Ngoài bức tường kính, trời xám xịt và mưa phùn. Những vệt nước trắng xám chảy ngoằn ngoèo trên hàng rào gạch cũ kỹ bên kia phố. Đột nhiên góc quán cà phê giống

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mộng dục

Thế giới này điên rồi

Cầm 700 triệu đồng thử lòng con dâu trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ chồng được một phen kinh ngạc

Truyện Mình Chia Tay Rồi Mà Em Full

Làm dâu