Kiếp sau chúng ta sẽ là một gia đình - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Kiếp sau chúng ta sẽ là một gia đình (xem 35)

Kiếp sau chúng ta sẽ là một gia đình

Kiếp sau chúng ta sẽ là một gia đình

Theo dõi
- Chiều nay sinh nhật em, anh nhớ mua quà tặng em đó! Anh hứa đi.

Phong lấy tay xoa đầu đứa em. Dắt chiếc xe đạp ra cổng, nó quay lại nhìn em nó một lần nữa rồi nhanh chóng đi làm kẻo trễ. Chiếc xe đã cũ, nó xin từ cửa hiệu xe đạp rồi đem về nhà sửa chữa, vì vậy mà mỗi lần đạp xe, chiếc xe kêu cót két. Nặng lắm, phải cố sức đạp thì chiếc xe mới có thể di chuyển. Nó từng ao ước có một chiếc xe mới nhưng điều đó là không thể, nó phải tự lo thôi. Cái nắng gay gắt vào buổi trưa cùng với chiếc xe cà khổ càng làm nó mệt hơn nhưng chiều nay là sinh nhật em, nó phải cố sức thồ những lô hàng cuối cùng để còn lãnh những đồng lương ít ỏi từ tay bà chủ nhà khó tính. Giữa trưa nắng gắt, lưng nó đẫm mồ hôi, chân tê buốc vì đói và khát nhưng vì em nên mỗi cái đạp xe đầu tiên mang lại hạnh phúc riêng cho nó. Thằng bé tội nghiệp ấy đã làm việc từ giữa trưa đến tận chiều tối. Khi hoàn thành xong, đôi mắt nó ánh lên sung sướng, nó chìa tay xin bà chủ:

- Tôi đã hoàn thành xong công việc, thế tiền của tôi đâu?

Bà chủ nhìn nó với ảnh mắt khinh miệt:

- Của mày nè. Mà cũng tội nghiệp, mày có cha, có mẹ mà sao mày khổ thế. Tao nghĩ mày là thứ con hoang nên mới thế này. Cũng phải, ba mẹ mày suốt ngày đánh nhau mà. Kiếp trước mày chưa tu nên mới vào cái gia đình đó.

Nghe những lời bà chủ nói, nó im lặng, tay cầm tiền ra về, trong lòng vui sướng vì sắp thực hiện được lời hứa với em gái. Cầm ngay số tiền trong tay, nó chạy như bay vào nhà sách. Món quà mà nó chọn là cuốn sổ màu hồng, một cuốn sách và chiếc vòng đeo tay.

- 96000 đồng – Người bán hàng gói tất cả vào một bao giấy màu hồng.

Phong cầm món quà với niềm vui và sự phấn khởi, nó chạy như bay về nhà. Căn nhà tối nay thiếu hẳn sự sống. Nếu không có ánh đèn cầy le lói, nó tưởng đây là căn nhà bị bỏ hoang. Từng bước chân của Phong lạnh dần đi, nó sợ lắm, nó sợ em gái nó xảy ra chuyện không hay. Chưa bao giờ linh cảm nó lại tồi tệ thế này. Nó chạy vụt vào nhà, tiến thẳng lên tầng áp mái. Nó chợt run lên, tay chân như rời ra khỏi cơ thể khi thấy cảnh tượng kinh hoàng: Sàn nhà bê bết máu và em gái nó đang ở đấy với con dao sắc nhọn cắm phập lên người. Em đang cố sức để gọi hai tiếng 'Anh hai”.

*

Trước kia, Phong sống cùng em gái và ba mẹ rất hạnh phúc. Mỗi phút, mỗi giây nó đều cảm nhận ra tình yêu mà cả nhà dành cho nó. Nó may mắn có một người em gái xinh đẹp, ngây thơ và rất nhân hậu nhưng có lẽ, đó mãi mãi chỉ là giấc mơ khi ba phát hiện ra em nó là đứa con ngoài giá thú. Lúc đó, đầu nó như vỡ vỡ tung. Chân bước đi loạng choạng với đôi mắt đờ đẫn nhòe lệ. Lẽ nào gia đình mà nó từng tin yêu bây lâu lại như thế? Lẽ nào mẹ nó ngoại tình? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn vào đầu. Lúc đó, nó chỉ muốn tự tử. Nhưng người đau khổ nhất không phải nó, cũng chẳng phải ba mà là em gái. Từ khi cả nhà biết chuyện, ba suốt ngày mắng em, đánh em. Con bé tội nghiệp ấy chỉ mới tám tuổi mà ngày nào cũng phải nghe những lời mắng nhiết thậm tệ. Tình thương mà ba dành cho nó trước kia giống như làn sương chỉ chập chờn trước mắt và chẳng thể nào giữ lại được nữa. Trái tim ngây thơ bé nhỏ kia nào có tội tình gì, thế nhưng cảnh đời oan trái, nó phải gánh lấy nổi bấc hạnh. Anh hai thương em gái lắm, muốn ôm em vào lòng nhưng ba nó cấm nó, ngăn cản không cho nó đến gần em. Nó khóc, nó đau khổ nhưng cái đau đó có là gì so với em. Thế là mỗi lần ba đi làm, nó đều đến bên em, ôm lấy em. Em gái rất yêu quý anh hai. Mỗi ngày em đều làm anh vui bằng những trò đùa của một đứa trẻ. Dần dần, khoảng cách và cách nhìn về em của Phong thay đổi hẳn. Ba suốt ngày đánh em, mắng em, thế nhưng con bé chưa một lần cãi lời ba nó. Trái tim bé nhỏ ấy chỉ mơ được ba mẹ yêu thương như ngày xưa-ngày gia đình nó chưa tan vỡ. Em cũng cần hạnh phúc và người mang hạnh phúc đến cho em không ai khác ngoài nó.

Sống trong cảnh gia đình cãi nhau, thậm chí đánh nhau, Phong dần học được cách tự nuôi sống chính bản thân. Giờ đây, nó không cần ba, cũng chẳng cần mẹ nhưng người mà nó thật sự cần là em gái của nó. Trái với cái suy nghĩ của nó hiện tại, em ngày nào cũng thầm thì vào tai anh hai:

- Giá như gia đình mình như ngày xưa, anh nhỉ? Em sẽ là nàng công chúa, anh sẽ là đại hoàng tử cùng em vẽ bức tranh gia đình.

Nghe đến thế thôi, nước mắt Phong ứa ra, nó cầu mong một ngày nào đó ba mẹ sẽ bỏ qua mọi chuyện, không còn tiếng cãi vã. Ma bẹ, nó và em gái lạ sẽ là một gia đình.

Giấc mơ nhỏ nhoi ấy nhanh chóng sụp đổ khi ba đuổi mẹ đi. Nó khóc lóc van xin đi theo mẹ nhưng ba nó đã nhốt hai anh em nó vào căn phòng áp mái. Lúc đó, em gái nó khóc nhiều lắm, Phong cầu xin ba đừng đuổi mẹ đi nhưng đáp lại, ba nó chẳng để ý tới nó. Tay núm tóc mẹ, tay cầm túi hành lý vức ra đường, ba nó quát đuổi mẹ đi. Từ ngày đó, hình ảnh về một người ba mẫu mực đã hoàn toàn sụp đổ trong mắt nó. Ba suốt ngày rượu chè be bét, về nhà là la hét, còn lôi cả em gái ra mắng nhiết. Cảnh sống ấy làm Phong chán nản, nó chỉ còn đứa em tội nghiệp để bầu bạn. Ban ngày, ba nó đi làm, nó tranh thủ đi làm thêm, còn em ở nhà sẽ lo chuyện cơm nước, nhà cửa. Nó thương em lắm, em thích gì nó cũng chiều theo. Nhưng rồi một ngày, em nó tự dưng mắc chứng bệnh lạ. Em tìm đủ mọi cách đề làm đau chính mình. Lúc đó nó sợ lắm. Chạy xuống nhà, nó cầu xin ba trong làn nước mắt:

- Ba ơi, em gái con có bệnh lạ lắm, ba giúp đi ba!

Ba nhìn nó đứng phắt dậy:

- Tao không cần biết, nó không còn là con tao nữa.

Lúc đó, Phong giận ba lắm, nhưng có lẽ em gái còn quan trọng hơn cả việc đôi co với ba lúc này, nó tự tay dắt em vào bệnh viện. bác sỉ có vẻ mặt hơi lo lắng. Một cô y tá chăm sóc em trong giường bệnh, còn nó thì ở trong phòng làm việc nồng mùi thuốc khử trùng. Nó chợt choáng khi nghe bác sĩ bảo em nó bị tâm thần, có thể làm đau chính mình và ngươi thân nếu không điều trị sớm.

Tiếng xe lại cót két trên ngả đường vắng, em nó yêu đời hơn nó nghĩ. Dọc đường về, từng bài hát lại khẽ vang lên nhưng trái tim của nó thì chẳng thể vui nổi. 'Làm sao có tiền điều trị cho em bây giờ? Hay là hỏi ý kiến của ba? Không, chẳng bao giờ ba chịu giúp cả!”. Trái tim Phong nhói lên đau đớn, nó phải mất đi người em này hay sao? Không, không, nó sẽ làm tất cả những gì vì em gái nó.

Căn bệnh ngày càng hành hạ em nó, biến đứa nhỏ tội nghiệp thành một con quỷ dữ. Đôi lúc, em cầm lấy thanh sắt định làm đau anh hai. Đến khi định thần lại, nó mới khóc sướt mướt, liên tục xin lỗi anh nó. Những lúc đó, Phong phải vuốt ve em, giúp em ngủ đi sau khi căn bệnh lại tái phát. Lúc đó, trong đầu óc nó cần có ba, có mẹ. Có lẽ họ sẽ giúp được em gái.

- Nó bệnh à? Cũng phải thôi, ba ruột nó có tu đâu mà nó được sống tiếp. Đúng là con của cái thứ phá hoại gia đình người ta. Cứ để cho nó chết.

Câu nói lạnh lùng của ba làm Phong đau đớn. Nó nhớ lại quá khứ, lúc gia đình nó chưa cãi nhau, ba luôn chăm sóc cho em gái. Tuy chưa từng được như em, nhưng Phong luôn hi vọng hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi. Nhưng điều đó là ảo tưởng. Lẽ nào ba đã quên em chưa từng một lần ghét ba. Lúc nào em cũng dành tình thương của

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thơ Radio: Đừng tự trói mình vào nỗi cô đơn

Truyện Nước Mắt Sao Bắc Cực Full

Tử vi tuần mới của 12 cung hoàng đạo từ 27/03 – 02/04/2017

Ngày 8/3, cả nhà chồng tụ tập chúc mừng mẹ chồng để mặc cô con dâu út vào viện đẻ một mình và cái kết đau lòng khi cô cố với lấy cái bô để dưới gầm giường

Cậu Chủ Hồ Đồ