mình cho ba nó. Trong giấc mơ, em đã từng ao ước gia đình em lại được như ngày xưa, nhưng có lẽ nó quá khó trong tình cảnh hiện tại. Chỉ có cách duy nhất để kiếm tiền điều trị cho em là giao hàng cho một tiệm tạp hóa với mức lương 100000 một ngày. Đồng lương ít ỏi, công việc lại mệt và tốn khá nhiều sức lực nhưng nó vẫn cố gắng để hoàn thành. Ánh mắt khinh miệt của bà chủ không làm nó lùi bước, thế giới nó giờ chỉ có em gái mà thôi.
Hạnh phúc chẳng mỉm cười với nó. Tối đó, ba nó về nhà với đôi mắt giận dữ, những lời mắng nhiết thậm tệ trút lên đầu em gái tội nghiệp. Trong cơn giận dữ, ba đã nói hết với em, nói rằng nếu em còn ở lại nhà này thì tính mạng ba sẽ gặp nguy hiểm. Em sẽ giết chết mọi người và giết chết chính mình trong khi cơn bệnh tái phát. Nhưng, trái tim bé nhỏ kia chẳng muốn giết hại ba. Nó sợ trong cơn điên loạn, nó sẽ dùng dao giết chết mọi người. Nó không muốn mình là kẻ sát nhân. Cầm con dao sắc nhọn lên phòng, con bé nức nở khóc, em tưởng tượng ra cảnh gia đình này sẽ hạnh phúc hơn nếu em chết. Em cầu mong khi trái tim bé nhỏ này ngừng đập, thời gian sẽ quay lại, gia đình em lại hạnh phúc. Trong phút nông nỗi, em đã tự kết liễu đời mình bằng con dao sắc nhọn.
*
Tin em nó tự tử làm nó choáng. Cả thế giới lại sụp đổ dưới chân nó. Bác sĩ gọi ba mẹ đến, nhưng chẳng có ai. Phong lặng người đi khi biết tính mạng em đang gặp nguy hiểm. Phải có tiền mới làm phẫu thuật cắt ghép cuống phổi nhưng số tiền ít ỏi mà nó kiếm được chẳng đáng bao nhiêu. Nó lại cầu cứu ba, năn nỉ mẹ nhưng ở họ chỉ có ánh mắt ghẻ lạnh. Chẳng lẽ em nó chỉ sống được 15 năm thôi sao, hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của nó cơ mà. Sao mọi người lại nhẫn tâm vậy. Trong lúc nó và em đang cần ba mẹ, sao ba mẹ lại chẳng đến. Lẽ nào gia đình là vậy ư? Gạt qua mọi suy nghĩ, nó lại gần em, khẽ nói:
- Sao em lại tự tử chứ?
- Nếu em không chết, cả nhà sẽ còn cãi nhau. Em đã bị tâm thần, trước sau gì em cũng sẽ làm hại mọi người thôi-Bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay chai sần của anh-Anh à, nếu em có chết, anh hãy sống tốt nhé.
- Không, em không chết đâu.
Những giọt lệ rơi dài trên má nó. Nó khóc. Nó cảm nhận thần chết đang ở rất gần và sẵn đã sẵn sàng mang linh hồn em khỏi nơi đây.
- Anh à, kiếp sau chúng ta sẽ lại là gia đình, anh nhé. Nhưng sẽ là gia đình hoàn hảo, một gia đình hạnh phúc.
Đám tang em gái chỉ có mình nó và những người bạn. Ba mẹ cũng đến nhưng với ảnh mắt vô cảm. Mẹ yêu cầu nó về sống với mẹ nhưng ba không đồng ý. Nó buồn lắm, em nó- người mà nó yêu thương, là cả thế giới của nó đã chết. Ba mẹ- người mà em hết mực tôn kính lại chẳng hề có chút biểu cảm. Ở họ giờ chỉ có sự lạnh nhạt. Em đã được sinh ra trong tình yêu và chết đi trong ngày sinh nhật 16 tuổi với đôi mắt ghẻ lạnh ư? Có ai ngờ đời em chỉ có một ước mơ-ước mơ gia đình hạnh phúc nhưng lại chưa thể thực hiện. Em đã đánh đổi sự sống của em để mang lại hạnh phúc cho anh hai, cho gia đình.
Từ ngày em mất, nó chẳng còn muốn sống nữa. Dần dần, nó đi vào băng đảng xấu. Cướp giật, trộm cắp, nó làm đủ mọi thứ để mong kiếm lấy đồng tiền ít ỏi. Chính vì nó vô dụng mà em nó mất. Vì tiền, gia đình nó tan vỡ. Nó hận ba, hận mẹ, hận cả những tiếng đổ vỡ của chén đĩa, đồ dùng trong gia đình. Ra đường, hình ảnh em gái cứ chập choạng trong đầu nó, nhưng đó chỉ là ảo giác.
Một ngày, một bẳng đảng tới thanh toán món nợ với nó. Nó bị đánh, rồi được một người nào đó đưa vào bệnh viện. Giờ đây, nó chỉ cần ba, cần mẹ nhưng quanh nó chẳng có người thân. Nó cần gia đình để nương tựa. Nó đã đã chìm sâu vào cơn đau thể xác lẫn tinh thần.
Tỉnh dậy, nó nhận ra bàn tay của mẹ, của ba. Mẹ nó đang khóc, ba cũng hối hận về những việc mình đã làm với em gái. Thấy nó tỉnh dậy, ba mẹ mừng lắm. Lần này, nó lại cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp của gia đình. Nó sung sướng lắm, nó tự hứa với lòng sẽ không vướng vào con đường tội lỗi nữa.
- Nếu ngày xưa, ba chịu lắng nghe mẹ thì có lẽ Trúc Ly đã không chết- ba buồn rầu nói khẽ.
Nó lặng người khi ba nói câu đó, có lẽ em gái nó chỉ ở đâu đây, em đang mỉm cười vì cái chết của em đã không còn vô nghĩa nữa.
Cơn đau lại hành hạ nó, vết thương khá sâu và nặng. Nó lại mơ về em, em đang mỉm cười hạnh phúc:
Hạnh phúc chẳng mỉm cười với nó. Tối đó, ba nó về nhà với đôi mắt giận dữ, những lời mắng nhiết thậm tệ trút lên đầu em gái tội nghiệp. Trong cơn giận dữ, ba đã nói hết với em, nói rằng nếu em còn ở lại nhà này thì tính mạng ba sẽ gặp nguy hiểm. Em sẽ giết chết mọi người và giết chết chính mình trong khi cơn bệnh tái phát. Nhưng, trái tim bé nhỏ kia chẳng muốn giết hại ba. Nó sợ trong cơn điên loạn, nó sẽ dùng dao giết chết mọi người. Nó không muốn mình là kẻ sát nhân. Cầm con dao sắc nhọn lên phòng, con bé nức nở khóc, em tưởng tượng ra cảnh gia đình này sẽ hạnh phúc hơn nếu em chết. Em cầu mong khi trái tim bé nhỏ này ngừng đập, thời gian sẽ quay lại, gia đình em lại hạnh phúc. Trong phút nông nỗi, em đã tự kết liễu đời mình bằng con dao sắc nhọn.
*
Tin em nó tự tử làm nó choáng. Cả thế giới lại sụp đổ dưới chân nó. Bác sĩ gọi ba mẹ đến, nhưng chẳng có ai. Phong lặng người đi khi biết tính mạng em đang gặp nguy hiểm. Phải có tiền mới làm phẫu thuật cắt ghép cuống phổi nhưng số tiền ít ỏi mà nó kiếm được chẳng đáng bao nhiêu. Nó lại cầu cứu ba, năn nỉ mẹ nhưng ở họ chỉ có ánh mắt ghẻ lạnh. Chẳng lẽ em nó chỉ sống được 15 năm thôi sao, hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của nó cơ mà. Sao mọi người lại nhẫn tâm vậy. Trong lúc nó và em đang cần ba mẹ, sao ba mẹ lại chẳng đến. Lẽ nào gia đình là vậy ư? Gạt qua mọi suy nghĩ, nó lại gần em, khẽ nói:
- Sao em lại tự tử chứ?
- Nếu em không chết, cả nhà sẽ còn cãi nhau. Em đã bị tâm thần, trước sau gì em cũng sẽ làm hại mọi người thôi-Bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay chai sần của anh-Anh à, nếu em có chết, anh hãy sống tốt nhé.
- Không, em không chết đâu.
Những giọt lệ rơi dài trên má nó. Nó khóc. Nó cảm nhận thần chết đang ở rất gần và sẵn đã sẵn sàng mang linh hồn em khỏi nơi đây.
- Anh à, kiếp sau chúng ta sẽ lại là gia đình, anh nhé. Nhưng sẽ là gia đình hoàn hảo, một gia đình hạnh phúc.
Đám tang em gái chỉ có mình nó và những người bạn. Ba mẹ cũng đến nhưng với ảnh mắt vô cảm. Mẹ yêu cầu nó về sống với mẹ nhưng ba không đồng ý. Nó buồn lắm, em nó- người mà nó yêu thương, là cả thế giới của nó đã chết. Ba mẹ- người mà em hết mực tôn kính lại chẳng hề có chút biểu cảm. Ở họ giờ chỉ có sự lạnh nhạt. Em đã được sinh ra trong tình yêu và chết đi trong ngày sinh nhật 16 tuổi với đôi mắt ghẻ lạnh ư? Có ai ngờ đời em chỉ có một ước mơ-ước mơ gia đình hạnh phúc nhưng lại chưa thể thực hiện. Em đã đánh đổi sự sống của em để mang lại hạnh phúc cho anh hai, cho gia đình.
Từ ngày em mất, nó chẳng còn muốn sống nữa. Dần dần, nó đi vào băng đảng xấu. Cướp giật, trộm cắp, nó làm đủ mọi thứ để mong kiếm lấy đồng tiền ít ỏi. Chính vì nó vô dụng mà em nó mất. Vì tiền, gia đình nó tan vỡ. Nó hận ba, hận mẹ, hận cả những tiếng đổ vỡ của chén đĩa, đồ dùng trong gia đình. Ra đường, hình ảnh em gái cứ chập choạng trong đầu nó, nhưng đó chỉ là ảo giác.
Một ngày, một bẳng đảng tới thanh toán món nợ với nó. Nó bị đánh, rồi được một người nào đó đưa vào bệnh viện. Giờ đây, nó chỉ cần ba, cần mẹ nhưng quanh nó chẳng có người thân. Nó cần gia đình để nương tựa. Nó đã đã chìm sâu vào cơn đau thể xác lẫn tinh thần.
Tỉnh dậy, nó nhận ra bàn tay của mẹ, của ba. Mẹ nó đang khóc, ba cũng hối hận về những việc mình đã làm với em gái. Thấy nó tỉnh dậy, ba mẹ mừng lắm. Lần này, nó lại cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp của gia đình. Nó sung sướng lắm, nó tự hứa với lòng sẽ không vướng vào con đường tội lỗi nữa.
- Nếu ngày xưa, ba chịu lắng nghe mẹ thì có lẽ Trúc Ly đã không chết- ba buồn rầu nói khẽ.
Nó lặng người khi ba nói câu đó, có lẽ em gái nó chỉ ở đâu đây, em đang mỉm cười vì cái chết của em đã không còn vô nghĩa nữa.
Cơn đau lại hành hạ nó, vết thương khá sâu và nặng. Nó lại mơ về em, em đang mỉm cười hạnh phúc: