Hợp đồng niềm tin
Theo dõi
- Xin lỗi em sai rồi! Không phải là em không tin anh, nhưng… - Giọng cô gái trùng xuống, nghẹn ngào chìm vào nước mắt. - Nhưng em đã bị nhiều người làm cho em mất niềm tin, nên giờ em sợ anh cũng như vậy?
Lời tác giả: “Trong cuộc sộng ta vẫn thường hay gặp những số phận kém may mắn quanh mình. Nhìn thấy sự bất hạnh của họ, đôi khi sẽ cho ta thêm niềm tin, nghị lực để giúp ta vượt qua những khó khăn của cuộc sống. nhưng cũng có khi ta gặp những số phận không may kia và động lòng trắc ẩn, rồi hứa hẹn đủ điều sẽ giúp đỡ họ. Có thể cuộc sống hối hả đã khiến ta bỗng quên đi những lời hứa hẹn kia tuy nhiên, cũng có khi ta cố tình quên nó bởi ta chỉ nói với họ bằng lời chót lưỡi đầu môi, chứ không phải xuất phát từ cái tâm tốt của mình. Bạn à, tôi mong bạn hãy sống và làm những điều tốt để đi giúp những con người kém may mắn hơn mình, bằng cái tâm không vụ lợi, để giúp họ có thêm niềm tin vào cuộc sống, chứ không phải ta đi lấy nỗi đau, sự bất hạnh của họ mà PR hình ảnh mình trước công chúng.
Đôi khi người tốt cũng có hai loại, một người tốt là muốn giúp những ai đang thiệt thòi hơn mình, để đưa họ thoát ra khỏi khó khăn. Còn người tốt thứ hai, chỉ đơn giản là họ muốn làm điều tốt để người khác phải ngưỡng mộ tôn sùng mình lên mà thôi. Vậy bạn sẽ làm một người tốt nào đây?”
Viết tặng bạn nhân sinh nhật lần thứ 28
- Em biết anh là một doanh nhân nên việc ký những bản hợp đồng làm ăn là một điều rất bình thường, đúng không ạ? Nhưng… thử hỏi anh đã bao giờ thử ký một bản hợp đồng mang tên niềm tin chưa? Nghĩa là sẽ có một ai đó họ muốn đặt trọn niềm tin vào anh, trong một thời gian nhất định.
Giọng cô gái thật buồn, nhỏ nhẹ từng câu một nói tiếp:
- Và em muốn ký một bản hợp đồng như vậy với anh. Anh đồng ý chứ ạ?
Chàng trai đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn cô gái, trên khuôn mặt những giọt nước mắt đang rơi xuống hai gò má.
- Xin lỗi em sai rồi! Không phải là em không tin anh, nhưng… - Giọng cô gái trùng xuống, nghẹn ngào chìm vào nước mắt. - Nhưng em đã bị nhiều người làm cho em mất niềm tin, nên giờ em sợ anh cũng như vậy?
- Đã có bao nhiêu người đến và họ hứa hẹn với em đủ điều và rồi họ bỏ em ra đi, đúng không? Và giờ em không tin anh, nhưng em muốn mạo hiểm đặt trọn niềm tin vào anh, một người xa lạ tự nhiên trên trời rơi xuống. Đúng không em ? - Chàng trai đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cô gái để quát lớn giọng tức giận.
Nói xong chàng trai vội cất bước ra về.
***Sự giận dữ vẫn bủa vây lấy chàng trai, cảm giác mình bị tổn thương, cảm giác mình đang cố gắng làm điều tốt cho một ai đó nhưng chính người đó lại không hề tin tưởng mình. Và hình ảnh cô gái đang khóc lúc nãy cứ trôi lơ lững trong tâm trí chàng trai. Cũng giống như hai năm trước, vào một buổi chiều mưa như thế, chàng trai lúc ấy đang rơi vào tâm trạng tuyệt vọng khi nhận được lá đơn bị thôi việc, bởi không hoàn thành kế hoạch bán hết sản phẩm theo đúng chỉ tiêu mà cấp trên đề ra. Và đúng buổi chiều còn lại cuối cùng ở công ty, chàng trai không biết làm gì để giết thời gian ngoài việc lang thang trên mạng. Lang thang của một kẻ chán nản bị mất việc, mò mẫm giữa thế giới thông tin bao la trên internet khiến chàng trai không biết mình nên tìm cái gì trên đó? Sẽ tìm một công việc khác ư? Thì đó là một điều hiển nhiên của những ai đang mất việc như anh. Nhưng lúc này đây chàng trai quá mệt mỏi với những gì mình đã làm, đã cống hiến suốt thời gian qua cho công ty, vậy mà vẫn bị sa thải.
***
Mò mẫm click vào các trang web chỉ như một sự vô thức và không biết như thế nào chàng trai vô tình vào một trang báo điện tử. Vẫn là trang báo ngày ngày anh vẫn vào để check tin tức đó thôi. Và rồi mọi thứ chợt dừng lại trước mắt chàng trai… đơn giản đó chỉ là một đoạn clip ngắn, nên người ta chỉ mất 5 phút để xem xong, nhưng với chàng trai thì ngược lại. Cứ ngồi như vậy mà xem đi xem lại và bất giác chàng trai thấy sống mũi mình cay cay, mọi thứ chợt nhoè đi trong nước mắt.
“Em biết chúng ta sinh ra rồi đến một ngày cũng sẽ chết, nhưng điều quan trọng là ta sẽ làm gì để cống hiến cho cuộc sống này mà thôi! Em sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, bản thân em lại phải đang chống trọi với căn bênh ung thư và sự sống của em chỉ được tính từng ngày, nên có người khuyên em đừng vẽ vời gì nữa, bởi sẽ chẳng ai xem nó. Tuy nhiên em vẫn mơ ước một ngày nào đó em sẽ mở một cuộc triển lãm của riêng mình. Đơn giản là khi em còn sống thì em vẫn còn cống hiến, dù đó chỉ là những bức tranh mà thôi!”
Đoạn kết của clip là giọng dõng dạc đầy tự tin của cô gái, đã khiến chàng trai phải xem đi xem lại như một diễn viên đang cố học thuộc lời thoại.
- Em đã soạn bản hợp đồng xong chưa cô bé?
- Ơ, thế không phải giận em nên bỏ về, không thèm chơi với em nữa à? - Giọng cô gái vẫn tinh nghịch reo lên trong điện thoại.
- Người lớn ai thèm chấp trẻ con chứ! - Chàng trai bỗng chuyển giọng ân cần như mọi ngày - Em chuẩn bị đi nhé, lát nữa đi với anh đến một Gallery của một họa sĩ nổi tiếng, anh hi vọng ông ấy sẽ giúp chúng ta.
Trước gương, cô gái lại vật lộn với câu hỏi: “Hôm nay mình sẽ mặc gì để đi với anh đây?”
Đôi khi cô gái hay nghĩ sự xuất hiện của anh như một giấc mơ, một giấc mơ mà hàng đêm cô gái vẫn mơ và chính nhờ giấc mơ đó đã khiến cô gái có thêm nghị lực sống, để chống trọi với bệnh tật bao năm qua. Thế nhưng vẫn có một chút gì đó lo sợ cứ rình rập quanh cô gái? Vì biết đâu anh rồi cũng giống như những người khác, chỉ đến, mang theo một chút hi vọng hảo huyền hay thậm chí, có người đến vào bảo mang tranh của cô ra nước ngoài bán, để giúp cô có thêm kinh phí chữa bệnh. Nhưng…đôi khi lời hứa vẫn mãi chỉ là lời hứa, khi nó được phát ra từ miệng và chỉ khi nào lời hứa đó được phát ra từng chính cái tâm của người đang hứa thì nó mới thành hiện thực!
***
Trên bức tường cũ kỹ nơi cô gái đang sống là những bức tranh đã từng đoạt giải. Những bức tranh đã có lúc cô gái từng muốn đốt đi trong cơn tuyệt vọng và nếu như anh không xuất hiện thì có lẽ nó đã bị đốt di, để đem sang thế giới bên kia, vì bác sĩ bảo sức khỏe của cô giờ chỉ còn tính bằng ngày nếu như vẫn chưa tìm ra đươc ai đó có cùng nhóm máu cùng ADN, để thay tủy. Căn bệnh ung thư tủy quái ác kia đã khiến cô, từ một cô gái chạy nhảy bình thường dần dần phải ngồi xe lăn, bởi hai chân cô giờ chỉ như một vật trang trí mà thôi! Và chính điều đó nên đôi khi đi với anh, cô gái vẫn có cảm giác mất tự tin, bởi anh đơn giản là một người đàn ông thành đạt, lịch lãm và thông minh còn cô gái chỉ là một con số 0 không có gì hơn!
***
Ngồi trước gương với khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, lựa chọn cân nhắc về chiếc áo sơmi cô sẽ mặc để đi cùng anh. Vẫn biết mình có một vẻ ngoài không như bao cô gái khác, nhưng vậy không có nghĩa là cô gái buộc phải thu mình lại trong cái vỏ óc mang tên mặc cảm mãi được! Những chiếc áo sơmi đủ màu sắc cứ bình thản được cô gái cầm từ tay trái sang tay phải vào để nó xuống giường, vì vẫn chưa vừa ý. Và khi cầm trên tay chiếc áo sơmi màu đen, với những đường viền nhỏ chạy quanh cổ, ngắm mình trước gương cô gái chợt nhớ có lần chàng trai
Theo dõi
- Xin lỗi em sai rồi! Không phải là em không tin anh, nhưng… - Giọng cô gái trùng xuống, nghẹn ngào chìm vào nước mắt. - Nhưng em đã bị nhiều người làm cho em mất niềm tin, nên giờ em sợ anh cũng như vậy?
Lời tác giả: “Trong cuộc sộng ta vẫn thường hay gặp những số phận kém may mắn quanh mình. Nhìn thấy sự bất hạnh của họ, đôi khi sẽ cho ta thêm niềm tin, nghị lực để giúp ta vượt qua những khó khăn của cuộc sống. nhưng cũng có khi ta gặp những số phận không may kia và động lòng trắc ẩn, rồi hứa hẹn đủ điều sẽ giúp đỡ họ. Có thể cuộc sống hối hả đã khiến ta bỗng quên đi những lời hứa hẹn kia tuy nhiên, cũng có khi ta cố tình quên nó bởi ta chỉ nói với họ bằng lời chót lưỡi đầu môi, chứ không phải xuất phát từ cái tâm tốt của mình. Bạn à, tôi mong bạn hãy sống và làm những điều tốt để đi giúp những con người kém may mắn hơn mình, bằng cái tâm không vụ lợi, để giúp họ có thêm niềm tin vào cuộc sống, chứ không phải ta đi lấy nỗi đau, sự bất hạnh của họ mà PR hình ảnh mình trước công chúng.
Đôi khi người tốt cũng có hai loại, một người tốt là muốn giúp những ai đang thiệt thòi hơn mình, để đưa họ thoát ra khỏi khó khăn. Còn người tốt thứ hai, chỉ đơn giản là họ muốn làm điều tốt để người khác phải ngưỡng mộ tôn sùng mình lên mà thôi. Vậy bạn sẽ làm một người tốt nào đây?”
Viết tặng bạn nhân sinh nhật lần thứ 28
- Em biết anh là một doanh nhân nên việc ký những bản hợp đồng làm ăn là một điều rất bình thường, đúng không ạ? Nhưng… thử hỏi anh đã bao giờ thử ký một bản hợp đồng mang tên niềm tin chưa? Nghĩa là sẽ có một ai đó họ muốn đặt trọn niềm tin vào anh, trong một thời gian nhất định.
Giọng cô gái thật buồn, nhỏ nhẹ từng câu một nói tiếp:
- Và em muốn ký một bản hợp đồng như vậy với anh. Anh đồng ý chứ ạ?
Chàng trai đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn cô gái, trên khuôn mặt những giọt nước mắt đang rơi xuống hai gò má.
- Xin lỗi em sai rồi! Không phải là em không tin anh, nhưng… - Giọng cô gái trùng xuống, nghẹn ngào chìm vào nước mắt. - Nhưng em đã bị nhiều người làm cho em mất niềm tin, nên giờ em sợ anh cũng như vậy?
- Đã có bao nhiêu người đến và họ hứa hẹn với em đủ điều và rồi họ bỏ em ra đi, đúng không? Và giờ em không tin anh, nhưng em muốn mạo hiểm đặt trọn niềm tin vào anh, một người xa lạ tự nhiên trên trời rơi xuống. Đúng không em ? - Chàng trai đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cô gái để quát lớn giọng tức giận.
Nói xong chàng trai vội cất bước ra về.
***Sự giận dữ vẫn bủa vây lấy chàng trai, cảm giác mình bị tổn thương, cảm giác mình đang cố gắng làm điều tốt cho một ai đó nhưng chính người đó lại không hề tin tưởng mình. Và hình ảnh cô gái đang khóc lúc nãy cứ trôi lơ lững trong tâm trí chàng trai. Cũng giống như hai năm trước, vào một buổi chiều mưa như thế, chàng trai lúc ấy đang rơi vào tâm trạng tuyệt vọng khi nhận được lá đơn bị thôi việc, bởi không hoàn thành kế hoạch bán hết sản phẩm theo đúng chỉ tiêu mà cấp trên đề ra. Và đúng buổi chiều còn lại cuối cùng ở công ty, chàng trai không biết làm gì để giết thời gian ngoài việc lang thang trên mạng. Lang thang của một kẻ chán nản bị mất việc, mò mẫm giữa thế giới thông tin bao la trên internet khiến chàng trai không biết mình nên tìm cái gì trên đó? Sẽ tìm một công việc khác ư? Thì đó là một điều hiển nhiên của những ai đang mất việc như anh. Nhưng lúc này đây chàng trai quá mệt mỏi với những gì mình đã làm, đã cống hiến suốt thời gian qua cho công ty, vậy mà vẫn bị sa thải.
***
Mò mẫm click vào các trang web chỉ như một sự vô thức và không biết như thế nào chàng trai vô tình vào một trang báo điện tử. Vẫn là trang báo ngày ngày anh vẫn vào để check tin tức đó thôi. Và rồi mọi thứ chợt dừng lại trước mắt chàng trai… đơn giản đó chỉ là một đoạn clip ngắn, nên người ta chỉ mất 5 phút để xem xong, nhưng với chàng trai thì ngược lại. Cứ ngồi như vậy mà xem đi xem lại và bất giác chàng trai thấy sống mũi mình cay cay, mọi thứ chợt nhoè đi trong nước mắt.
“Em biết chúng ta sinh ra rồi đến một ngày cũng sẽ chết, nhưng điều quan trọng là ta sẽ làm gì để cống hiến cho cuộc sống này mà thôi! Em sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, bản thân em lại phải đang chống trọi với căn bênh ung thư và sự sống của em chỉ được tính từng ngày, nên có người khuyên em đừng vẽ vời gì nữa, bởi sẽ chẳng ai xem nó. Tuy nhiên em vẫn mơ ước một ngày nào đó em sẽ mở một cuộc triển lãm của riêng mình. Đơn giản là khi em còn sống thì em vẫn còn cống hiến, dù đó chỉ là những bức tranh mà thôi!”
Đoạn kết của clip là giọng dõng dạc đầy tự tin của cô gái, đã khiến chàng trai phải xem đi xem lại như một diễn viên đang cố học thuộc lời thoại.
- Em đã soạn bản hợp đồng xong chưa cô bé?
- Ơ, thế không phải giận em nên bỏ về, không thèm chơi với em nữa à? - Giọng cô gái vẫn tinh nghịch reo lên trong điện thoại.
- Người lớn ai thèm chấp trẻ con chứ! - Chàng trai bỗng chuyển giọng ân cần như mọi ngày - Em chuẩn bị đi nhé, lát nữa đi với anh đến một Gallery của một họa sĩ nổi tiếng, anh hi vọng ông ấy sẽ giúp chúng ta.
Trước gương, cô gái lại vật lộn với câu hỏi: “Hôm nay mình sẽ mặc gì để đi với anh đây?”
Đôi khi cô gái hay nghĩ sự xuất hiện của anh như một giấc mơ, một giấc mơ mà hàng đêm cô gái vẫn mơ và chính nhờ giấc mơ đó đã khiến cô gái có thêm nghị lực sống, để chống trọi với bệnh tật bao năm qua. Thế nhưng vẫn có một chút gì đó lo sợ cứ rình rập quanh cô gái? Vì biết đâu anh rồi cũng giống như những người khác, chỉ đến, mang theo một chút hi vọng hảo huyền hay thậm chí, có người đến vào bảo mang tranh của cô ra nước ngoài bán, để giúp cô có thêm kinh phí chữa bệnh. Nhưng…đôi khi lời hứa vẫn mãi chỉ là lời hứa, khi nó được phát ra từ miệng và chỉ khi nào lời hứa đó được phát ra từng chính cái tâm của người đang hứa thì nó mới thành hiện thực!
***
Trên bức tường cũ kỹ nơi cô gái đang sống là những bức tranh đã từng đoạt giải. Những bức tranh đã có lúc cô gái từng muốn đốt đi trong cơn tuyệt vọng và nếu như anh không xuất hiện thì có lẽ nó đã bị đốt di, để đem sang thế giới bên kia, vì bác sĩ bảo sức khỏe của cô giờ chỉ còn tính bằng ngày nếu như vẫn chưa tìm ra đươc ai đó có cùng nhóm máu cùng ADN, để thay tủy. Căn bệnh ung thư tủy quái ác kia đã khiến cô, từ một cô gái chạy nhảy bình thường dần dần phải ngồi xe lăn, bởi hai chân cô giờ chỉ như một vật trang trí mà thôi! Và chính điều đó nên đôi khi đi với anh, cô gái vẫn có cảm giác mất tự tin, bởi anh đơn giản là một người đàn ông thành đạt, lịch lãm và thông minh còn cô gái chỉ là một con số 0 không có gì hơn!
***
Ngồi trước gương với khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, lựa chọn cân nhắc về chiếc áo sơmi cô sẽ mặc để đi cùng anh. Vẫn biết mình có một vẻ ngoài không như bao cô gái khác, nhưng vậy không có nghĩa là cô gái buộc phải thu mình lại trong cái vỏ óc mang tên mặc cảm mãi được! Những chiếc áo sơmi đủ màu sắc cứ bình thản được cô gái cầm từ tay trái sang tay phải vào để nó xuống giường, vì vẫn chưa vừa ý. Và khi cầm trên tay chiếc áo sơmi màu đen, với những đường viền nhỏ chạy quanh cổ, ngắm mình trước gương cô gái chợt nhớ có lần chàng trai