Confession Cho Em
Theo dõi
Đã từ lâu, anh tập thành thói quen đóng chặt cánh cửa tâm hồn mình, dịu dàng âu yếm một cách giả tạo trong các mối quan hệ, biết cách rút lui đúng lúc khi cảm thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát...
- Em không thích bọn con trai cứ tỏ tình với em thế này chút nào.
Câu biểu cảm không đầu không cuối của Vân Anh làm Duy Hoàng giật thót. 'Nhưng mình đã tỏ tình đâu?”, anh tự phân bua với chính mình, với một thái độ hoảng hốt mà chỉ mình anh hiểu. Mặt anh nóng ran lên và ước mơ lớn nhất của anh lúc đó có lẽ là có một tấm bình phong để che nó đi; không, ước mơ lớn nhất của anh lúc đó chính là việc mặt đất bỗng dưng nứt toác và anh có một cái khe để nhảy luôn vào đó cho rồi.
- Anh sao thế? – Vân Anh hỏi, giọng quan tâm.
- À, không. Nhưng em nói thế nghĩa là sao?
- Thì cái vụ confession ý. Nhiều người nói thật quá làm em bị choáng, giờ mỗi lần gặp lại thấy ngại ngại kiểu gì ý. Biết thế lúc đầu chả post.
- À ra thế. Mà trong số đấy không có anh đâu nhé.
- Giọng văn anh khác cơ, em biết mà.
Cô phục vụ bàn tiến lại gần, và Vân Anh ngay lập tức chúi mũi vào việc chọn đồ uống. Cô không để ý thấy Duy Hoàng chun mũi và lẩm bẩm ở mức âm lượng mà chính anh cũng khó mà nghe thấy:
- Nhưng mà anh định tỏ tình với em trực tiếp cơ, khỉ thật!
Duy Hoàng quen Vân Anh cách đây năm tháng, trong học kỳ cuối cùng của anh ở trường đại học. Năm tháng, một quãng thời gian không ngắn cũng không dài, chưa đủ để biến hai người xa lạ trở nên gắn bó khăng khít, nhưng cũng đủ để biến ai đó chưa từng quen biết thành ai đó đặc biệt. Đối với Duy Hoàng, Vân Anh là một người đặc biệt như thế: ấn tượng ban đầu của anh về cô vốn không rõ nét, nhưng rồi cái ấn tượng ấy cứ lớn dần lên khi cô chủ động đánh bạn với anh.
Cô năng động, tự tin và có vẻ vô ưu, nhưng ẩn sâu bên trong, cô là một con người hiểu biết, từng trải và suy nghĩ già dặn hơn nhiều so với tuổi. 'Có lẽ vì vậy mà mình và cô ấy hợp nhau.” – Duy Hoàng từng nhiều lần suy nghĩ rồi rút ra kết luận đó. Anh thích cảm giác ở bên cạnh cô, giống như ở cạnh một người bạn tâm giao, những khi đó anh có thể tự cho phép mình không cần phải tỏ ra hài hước, tỏ ra khiêm nhường hay hiểu biết, anh trở nên trẻ con một chút, suy tư một chút đúng như con người thật của anh và cô thoải mái chấp nhận con người đó. Như một thứ bản năng, anh tin cậy cô và cho cô thấy những góc khuất của tâm hồn anh, những nơi mà đã từ lâu anh giấu kín khỏi ánh mắt của người đời, và ở chiều ngược lại, anh tin cô cũng tự tin để là chính mình mỗi khi ở bên anh.
Và mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ tuyệt vời như thế, nếu như một ngày kia anh không nhận ra một sự thật mà khiến cho chính anh sợ hãi: Anh thích cô.
Anh bắt đầu thích cô từ bao giờ? Anh không biết. Anh có nên thổ lộ điều đó với cô? Anh mù tịt. Mọi chuyện đều quá bất ngờ và chóng vánh, khiến Duy Hoàng trở nên bối rối. Đã từ lâu, anh tập thành thói quen đóng chắt cánh cửa tâm hồn mình, dịu dàng âu yếm một cách giả tạo trong các mối quan hệ, biết cách rút lui đúng lúc khi cảm thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát và tỏ ra chân thành nhưng lạnh lùng vừa đủ cho các cuộc chia tay.
Anh tàn nhẫn, anh cao ngạo, chỉ để có cảm giác mình là người chủ động trong cuộc chơi, và để chắc chắn rằng những mối quan hệ mờ mịt ấy sẽ không bao giờ biến anh thành kẻ tự làm tổn thương chính mình. Và rồi cô bước đến, dùng vài tháng ngắn ngủi để bóc đi lớp mặt nạ anh tự đắp lên cho mình trong hàng năm trời, và một lần nữa, anh thấy mình hiện ra trần trụi: ngây thơ, ngốc nghếch và sẵn sàng phát điên vì yêu đương.
Thế nhưng vào đúng cái ngày mà anh dự định thu hết can đảm để nói với cô ba từ ấy, thì cô đã lại vạch rõ giới tuyến với anh, bằng một câu chuyện chẳng lấy gì làm đặc sắc về cái trang Confession của cô.
- Ôi cái trào lưu Confession chết tiệt!
- Anh bảo gì cơ? –Vân Anh giật mình hỏi lại.
- Anh đang thích một cô gái, và anh cần em giúp.
- Em có quen không?
- Có. Là bạn cùng lớp với em.
Vân Anh cắn cảu nhìn miếng pizza đang đặt trước mặt. Cô chưa ăn gì nhiều, nhưng vẫn có cảm giác đầy ứ lên tận cổ. Bên cạnh cô, Duy Hoàng đang chuyện trò sôi nổi với Ly Ly, người ngồi phía bên kia của anh. Đã mấy lần, Vân Anh định xin phép về trước nhưng rồi lại cố dằn lại được, buổi đi chơi là do cô tổ chức, cô không thể bất lịch sự như thế.
Đây là buổi đi chơi của Vân Anh với nhóm bạn học cùng, nhân dịp kết thúc đợt thi giữa kỳ, và Duy Hoàng, với tư cách bạn của cô, và cũng vì anh có quen biết với đa số thành viên trong nhóm, được mời tham dự cùng. Chỉ Vân Anh biết mục đích thực sự của Duy Hoàng, anh nhờ cô tổ chức buổi đi chơi này vì anh muốn có cơ hội tiếp xúc với Ly Ly, một người bạn trong nhóm, và vào lúc này thì cô cảm thấy hơi hối hận vì đã giúp anh làm điều đó. Suốt cả buổi Duy Hoàng ngồi tán đủ thứ chuyện trên trời dưới biển với Ly Ly mà chẳng thèm đoái hoài gì đến Vân Anh, có chăng thi thoảng quay sang nháy mắt một cái vẻ cảm kích. Mà cũng lạ thật, mọi khi đi chơi với cô Duy Hoàng chẳng bao giờ nói nhiều đến thế, thường thường anh chỉ ngồi im nghe cô nói, thi thoảng trả lời một vài câu hỏi hay thậm chí là cười tươi một cái thay cho câu trả lời; lại có lúc anh ngồi im, tâm trí để tận đâu đâu, rồi đôi khi lảm nhảm toàn thứ lung tung mà chả ai hiểu được. Cũng không thể trách anh, dù sao Ly Ly cũng là đối tượng của anh, còn cô chỉ là… Mà nhắc đến thì, hình như cô cũng không biết cô là gì của anh nữa…
- Chuyện anh với Ly Ly đến đâu rồi?
- Vẫn tiến triển tốt.Thực sự anh đang không biết lấy gì để cảm ơn em.
- Anh đừng khách sáo.Vậy anh… tỏ tình rồi ạ?
- Chưa. Nhưng anh đang lên kế hoạch đây.Em lại giúp anh lần nữa nhé!
- Ơ… Dạ. Nhưng mà xong anh phải khao to đấy nhé.
- Ừ tất nhiên là phải khao to chứ.
Ngày hôm nay tâm trạng Vân Anh khá tệ.
Từ lúc nhận lời giúp Duy Hoàng thực hiện kế hoạch tỏ tình, cô đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái, và sự khó chịu cứ lớn dần khi cô nhận ra mình thực hiện quá tốt vai trò 'Wingman” của anh: Việc mượn sân thượng một dãy nhà ở trường đại học của cô được chấp thuận ngay sau khi cô đề xuất, việc giả vờ rủ Ly Ly lên sân thượng ngắm… sao chổi
[1] 2
Theo dõi
Đã từ lâu, anh tập thành thói quen đóng chặt cánh cửa tâm hồn mình, dịu dàng âu yếm một cách giả tạo trong các mối quan hệ, biết cách rút lui đúng lúc khi cảm thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát...
- Em không thích bọn con trai cứ tỏ tình với em thế này chút nào.
Câu biểu cảm không đầu không cuối của Vân Anh làm Duy Hoàng giật thót. 'Nhưng mình đã tỏ tình đâu?”, anh tự phân bua với chính mình, với một thái độ hoảng hốt mà chỉ mình anh hiểu. Mặt anh nóng ran lên và ước mơ lớn nhất của anh lúc đó có lẽ là có một tấm bình phong để che nó đi; không, ước mơ lớn nhất của anh lúc đó chính là việc mặt đất bỗng dưng nứt toác và anh có một cái khe để nhảy luôn vào đó cho rồi.
- Anh sao thế? – Vân Anh hỏi, giọng quan tâm.
- À, không. Nhưng em nói thế nghĩa là sao?
- Thì cái vụ confession ý. Nhiều người nói thật quá làm em bị choáng, giờ mỗi lần gặp lại thấy ngại ngại kiểu gì ý. Biết thế lúc đầu chả post.
- À ra thế. Mà trong số đấy không có anh đâu nhé.
- Giọng văn anh khác cơ, em biết mà.
Cô phục vụ bàn tiến lại gần, và Vân Anh ngay lập tức chúi mũi vào việc chọn đồ uống. Cô không để ý thấy Duy Hoàng chun mũi và lẩm bẩm ở mức âm lượng mà chính anh cũng khó mà nghe thấy:
- Nhưng mà anh định tỏ tình với em trực tiếp cơ, khỉ thật!
Duy Hoàng quen Vân Anh cách đây năm tháng, trong học kỳ cuối cùng của anh ở trường đại học. Năm tháng, một quãng thời gian không ngắn cũng không dài, chưa đủ để biến hai người xa lạ trở nên gắn bó khăng khít, nhưng cũng đủ để biến ai đó chưa từng quen biết thành ai đó đặc biệt. Đối với Duy Hoàng, Vân Anh là một người đặc biệt như thế: ấn tượng ban đầu của anh về cô vốn không rõ nét, nhưng rồi cái ấn tượng ấy cứ lớn dần lên khi cô chủ động đánh bạn với anh.
Cô năng động, tự tin và có vẻ vô ưu, nhưng ẩn sâu bên trong, cô là một con người hiểu biết, từng trải và suy nghĩ già dặn hơn nhiều so với tuổi. 'Có lẽ vì vậy mà mình và cô ấy hợp nhau.” – Duy Hoàng từng nhiều lần suy nghĩ rồi rút ra kết luận đó. Anh thích cảm giác ở bên cạnh cô, giống như ở cạnh một người bạn tâm giao, những khi đó anh có thể tự cho phép mình không cần phải tỏ ra hài hước, tỏ ra khiêm nhường hay hiểu biết, anh trở nên trẻ con một chút, suy tư một chút đúng như con người thật của anh và cô thoải mái chấp nhận con người đó. Như một thứ bản năng, anh tin cậy cô và cho cô thấy những góc khuất của tâm hồn anh, những nơi mà đã từ lâu anh giấu kín khỏi ánh mắt của người đời, và ở chiều ngược lại, anh tin cô cũng tự tin để là chính mình mỗi khi ở bên anh.
Và mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ tuyệt vời như thế, nếu như một ngày kia anh không nhận ra một sự thật mà khiến cho chính anh sợ hãi: Anh thích cô.
Anh bắt đầu thích cô từ bao giờ? Anh không biết. Anh có nên thổ lộ điều đó với cô? Anh mù tịt. Mọi chuyện đều quá bất ngờ và chóng vánh, khiến Duy Hoàng trở nên bối rối. Đã từ lâu, anh tập thành thói quen đóng chắt cánh cửa tâm hồn mình, dịu dàng âu yếm một cách giả tạo trong các mối quan hệ, biết cách rút lui đúng lúc khi cảm thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát và tỏ ra chân thành nhưng lạnh lùng vừa đủ cho các cuộc chia tay.
Anh tàn nhẫn, anh cao ngạo, chỉ để có cảm giác mình là người chủ động trong cuộc chơi, và để chắc chắn rằng những mối quan hệ mờ mịt ấy sẽ không bao giờ biến anh thành kẻ tự làm tổn thương chính mình. Và rồi cô bước đến, dùng vài tháng ngắn ngủi để bóc đi lớp mặt nạ anh tự đắp lên cho mình trong hàng năm trời, và một lần nữa, anh thấy mình hiện ra trần trụi: ngây thơ, ngốc nghếch và sẵn sàng phát điên vì yêu đương.
Thế nhưng vào đúng cái ngày mà anh dự định thu hết can đảm để nói với cô ba từ ấy, thì cô đã lại vạch rõ giới tuyến với anh, bằng một câu chuyện chẳng lấy gì làm đặc sắc về cái trang Confession của cô.
- Ôi cái trào lưu Confession chết tiệt!
- Anh bảo gì cơ? –Vân Anh giật mình hỏi lại.
- Anh đang thích một cô gái, và anh cần em giúp.
- Em có quen không?
- Có. Là bạn cùng lớp với em.
Vân Anh cắn cảu nhìn miếng pizza đang đặt trước mặt. Cô chưa ăn gì nhiều, nhưng vẫn có cảm giác đầy ứ lên tận cổ. Bên cạnh cô, Duy Hoàng đang chuyện trò sôi nổi với Ly Ly, người ngồi phía bên kia của anh. Đã mấy lần, Vân Anh định xin phép về trước nhưng rồi lại cố dằn lại được, buổi đi chơi là do cô tổ chức, cô không thể bất lịch sự như thế.
Đây là buổi đi chơi của Vân Anh với nhóm bạn học cùng, nhân dịp kết thúc đợt thi giữa kỳ, và Duy Hoàng, với tư cách bạn của cô, và cũng vì anh có quen biết với đa số thành viên trong nhóm, được mời tham dự cùng. Chỉ Vân Anh biết mục đích thực sự của Duy Hoàng, anh nhờ cô tổ chức buổi đi chơi này vì anh muốn có cơ hội tiếp xúc với Ly Ly, một người bạn trong nhóm, và vào lúc này thì cô cảm thấy hơi hối hận vì đã giúp anh làm điều đó. Suốt cả buổi Duy Hoàng ngồi tán đủ thứ chuyện trên trời dưới biển với Ly Ly mà chẳng thèm đoái hoài gì đến Vân Anh, có chăng thi thoảng quay sang nháy mắt một cái vẻ cảm kích. Mà cũng lạ thật, mọi khi đi chơi với cô Duy Hoàng chẳng bao giờ nói nhiều đến thế, thường thường anh chỉ ngồi im nghe cô nói, thi thoảng trả lời một vài câu hỏi hay thậm chí là cười tươi một cái thay cho câu trả lời; lại có lúc anh ngồi im, tâm trí để tận đâu đâu, rồi đôi khi lảm nhảm toàn thứ lung tung mà chả ai hiểu được. Cũng không thể trách anh, dù sao Ly Ly cũng là đối tượng của anh, còn cô chỉ là… Mà nhắc đến thì, hình như cô cũng không biết cô là gì của anh nữa…
- Chuyện anh với Ly Ly đến đâu rồi?
- Vẫn tiến triển tốt.Thực sự anh đang không biết lấy gì để cảm ơn em.
- Anh đừng khách sáo.Vậy anh… tỏ tình rồi ạ?
- Chưa. Nhưng anh đang lên kế hoạch đây.Em lại giúp anh lần nữa nhé!
- Ơ… Dạ. Nhưng mà xong anh phải khao to đấy nhé.
- Ừ tất nhiên là phải khao to chứ.
Ngày hôm nay tâm trạng Vân Anh khá tệ.
Từ lúc nhận lời giúp Duy Hoàng thực hiện kế hoạch tỏ tình, cô đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái, và sự khó chịu cứ lớn dần khi cô nhận ra mình thực hiện quá tốt vai trò 'Wingman” của anh: Việc mượn sân thượng một dãy nhà ở trường đại học của cô được chấp thuận ngay sau khi cô đề xuất, việc giả vờ rủ Ly Ly lên sân thượng ngắm… sao chổi
[1] 2