c lại đổ ập lên người nó như thế … Quả báo… hay là khó khăn thật sự cần đến để nó vượt qua để đến được với hạnh phúc thật sự… ___________________________________ Sáng hôm sau … Trung Hiền vừa mới lái xe về đến khách sạn, nơi mà Thảo Yên và bé Trung Đan đang ở . Cánh cửa vừa mở ra thì… – Em làm cái gì vậy !! Trung Hiền tỉnh hẳn vẻ mệt mõi , vội chạy tới nắm lấy tay Thảo Yên – Buông em ra !!~ – Em tính đi đâu ! Thảo Yên đưa ánh mắt đau lòng và cay đắng nhìn hắn – Em không chịu đựng nỗi nữa , em muốn đi du lịch cho khoay khỏa , anh hảy chăm sóc Trung Đan cho tốt ! – Em nói cái gì vậy ? Thảo Yên hất tay của hắn ra và kéo vali đi Trung Hiền đứng đó , bàn hoàn… nhìn con mình đang ngồi trong xe , nhìn vợ mình… đang bước đi …. Rời khỏi căn phòng _________________________ Ngay lúc đó… một người chồng, một người cha… chưa bao giờ đảm nhiệm tốt vai trò của mình được một ngày nào… giờ phải làm tất cả mọi việc… Vì tiếng ồn nên bé Trung Đan tỉnh giấc và khóc nức nỡ , sự bối rối trong thấy rõ ở khuôn mặt hắn , chưa bao giờ gặp cảnh tượng này. Dù có thì .. đã có Thảo Yên. Hôm nay mọi thứ sẽ được chuyển đến căn nhà mới hơn nữa 1 mình , không có vợ chăm sóc Trung Đan… một tên đàn ông không bao giờ lo cho gia đình như hắn sẽ như thế nào chứ … vậy… Hắn sẽ làm gì để giải quyết tình huống này đây … ?? ___________________ RENG…RENG…RENG… Nó vội mở điện thoại, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi thì nó chỉ muốn cúp máy quách cho xong nhưng… – Alo – Kỳ đến chổ Hiền được không !? – Tôi không nghĩ là mình cần đến ( OE…OE….. bé Trung Đan la khóc…. ) Nó nghe rất rõ vì tiếng rất lớn – Chuyện gì thế ? – Là Trung Đan… Thảo Yên đã đi du lịch rồi… cô ấy để Trung Đan cho Hiền chăm sóc nhưng – …. Tôi không cần biết ! chuyện của Hiền tốt nhất tôi không nên xen vào – Kỳ .. Tiếng khóc mổi lúc một lớn hơn … có vẽ như tình hình nghiêm trọng hơn rồi Và…. – Ở đâu ? Một ngày ở cùng người tình cũ sẽ thế nào nhỉ ?… vì hôm nay chuyển nhà nên mọi thứ được đưa đến nhà mới, có phải bây giờ nó đang đóng vai trò là 1 cô vợ TẬP SỰ của hắn không , vừa phụ giúp trang trí và dọn lại căn nhà … lại phải… chăm sóc bé Trung Đan… w0a… nhiều điều xảy ra lắm đây… Thật sự mà nói , lời đồng ý của nó không có nghĩa là chấp nhận tha thứ hay là mền lòng vì hắn cả… mà đơn giản chỉ vì nó không muốn vì tình cảm cá nhân mà bỏ mặt mọi thứ . Thảo Yên bỏ đi có lẽ cũng vì nó , bé Trung Đan không nên vì thế mà bị bỏ mặc như vậy… dù sao cũng chỉ là chăm sóc 1 đứa trẻ… mọi chuyện vẫn có thể nằm trong tầm tay của nó . Nó lái xe một mạch đến chỗ của Trung Hiền TING TONG Nó đặc chân đến của phòng 1002 ở khách sạn NEWTON ,chần chừ 1 lúc và nhấn chuông Cánh cửa nhanh chóng mở ra , trước mặt nó vẫn là cái tên đáng ghét ấy… nhưng đằng sau… lại là 1 đứa trẻ khấu khỉnh đến phát ghen tị… Tiếng khóc của Trung Đan mỗi lúc một lớn hơn … vẻ mặt thay vì hầm hầm tức giận mà đôi co với hắn thì nó lại trở nên lúng túng và lo lắng hẳn , vội đi đến chỗ của Trung Đan và xòe tay bế bé – Ôi !! ngoan ngoan , sao dạ ?…. con khó chịu à ?… thôi thôi nín đi cô thương Tiếng nấc cũng như tiếng khóc đã giảm hẳn trong thấy, Trung Hiền nở nụ cười vui mừng nhìn nó và con . – Cám ơn Kỳ. Nó xoay lưng lại ,tay vẫn dỗ dỗ Trung Đan – Kỳ làm việc này không phải vì Hiền đâu!! Dù lời nói ấy lạnh lùng, nhưng hành động của nó lại làm hắn cảm thấy không hẳn là không vì hắn ! RENG…RENG…RENG Trung Hiền vội lấy điện thoại – Alo – Chúng tôi đã chuyển mọi thứ đến địa chỉ rồi thưa ông Hắn nhìn nó và nói tiếp – được rồi , tôi sẽ đến ngay Nó nhìn hắn Trung Hiền lúng túng mĩm cười – Hôm nay , Hiền phải dọn đồ vào nhà mới… nên.. – Đi thôi !! Hắn kinh ngạc trước lời nói của nó – Hả ? Nó nạt – Không phải chuyển nhà sao ? không đi nhanh Trung Hiền vui vẻ mở cửa mời nó đi ra Nó bế Trung Đan đang nũng nịu trên tay mình bước ra ngoài ________________________ Trung Hiền lái xe chở nó cùng Trung Đan đến ngôi nhà mới , vị trí nó đang ngồi… thường là do Thảo Yên ngồi, bé Trung Đan cũng là do cô ấy chăm sóc…. Nhưng hôm nay thì nó lại đóng vai một người mẹ THAY THẾ như vậy nè… Ôi thôi !! cậu nhóc Trung Đan nhà ta là chúa nũng nịu nhưng cực kì tinh ranh, Tử Kỳ cũng rất mến cậu nhóc này … trên suốt chặn đường từ khách sạn đến ngôi nhà mới thì nó không lúc nào ngơi bỏ rơi Trung Đan , nó và Trung Đan vui vẻ đùa với nhau Trung Hiền dù đang lái xe nhưng vẫn cảm nhận được sự vui vẻ và hân hoan của nó , Chưa bao giờ kể từ khi hắn và Thào Yên cưới nhau, nụ cười này lại xuất hiện… một nụ cười hạnh phúc thật sự …có lẽ chỉ mỗi mình nó có thể mang lại mà thôi ! _________________________ Ngôi nhà mới…. Thật sự bất cứ người nào đã có gia đình đều có ước mơ sở hữu căn nhà này…. Quả thật là nó rất đẹp… nghĩ lại căn nhà của nó cũng thể sánh bằng ngôi nhà TRIỆU phú này … nó quá đẹp, quá lộng lãy… nhưng cũng rất ấm cúng…. Chiếc xe vừa thắng lại ở sân trước của ngôi nhà … Trung Hiền tháo dây an toàn , nhanh chóng bước qua bên nó , mở cửa và chờ nó cùng Trung Đan bước ra Đương nhiên sự hiểu lầm sẽ vẫn tiếp tục diễn ra vì thực tế họ trong có vẻ không gióng 2 người xa lạ là mấy Trước khi nó hết ngưỡng mộ cảnh tượng trước mắt thì … đột nhiên có một người chạy tới – Thưa ông , mọi thứ đã được chuyển đến rồi ạ !! – Được rồi ! vất vả cho anh ! Ánh mắt nó thôi nhìn căn nhà , quay sang chổ hắn Không biết lí do tại sao lại thành ra thế này… – À !! ông đưa vợ cùng đến sao ?… trong 2 người rất hạnh phúc đấy , có cả đứa cậu nhóc trong khấu khỉnh quá Nó tròn mắt nhìn Trung Hiền rồi nhìn người đàn ông vận chuyển đồ đó Trung Hiền mĩm cười và bảo – Cám ơn vì lời khen , tôi sẽ tăng thêm tiền vận chuyển cho lần này – A ha ! không có chi, cám ơn ông !! vậy tôi xin phép đi trước, có gì cứ gọi tôi. – Ừm Trung Hiền gật đầu xong quay sang nhìn nó thì… – Chỉ là xã giao thôi ! Kỳ không đề bụng chứ ? Nó biết dù có cố cải cũng không đi đến đâu ,nó đành bỏ mặc cái tức đó mà đi thẳng vào trong nhà – Tôi không dám !
Bên ngoài đã rất đẹp nên khi bước vào trong thì… kiến trúc đọc đáo ở đây không khỏi khiến nó phải trầm trồ thầm ngưỡng mộ… Bé Trung Đan đang nằm rất ngoan trên tay nó , có lẽ đã khóc mệt rồi chăn ?… nhưng chính điều đó lại làm nó rất mến cậu nhóc này… trong rất đáng yêu Mọi thứ trong phòng vì mới chuyển tới nên rất bừa bộn , vẫn chưa sắp xếp cụ thể và ngăn nắp . Trung Hiền lên tiếng – Hay là… Kỳ phụ Hiền dọn nhà được chứ ? Nó im lặng nhìn xung quanh… – Kỳ bế Trung Đan vào phòng ngủ đã Hắn cười thằm trong bụng, nhìn nó… Nó cẩn thật đặc cậu nhóc nằm lên giường , cẩn thận đấp chăn cho Trung Đan, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài tránh làm thức giấc 2 cặp mắt nhìn nhau… vẫn im lặng… ánh mắt hắn đang trông chờ rất nhiều ở nó… một lát nó lên tiếng – Kỳ không biết là cách trang trí của mình có làm hài lòng của Thảo Yên và Hiền không … vì thế – Kỳ cứ làm theo những gì mình thích !..