Cho em trái tim của chị nhé - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Cho em trái tim của chị nhé (xem 43)

Cho em trái tim của chị nhé

Cho em trái tim của chị nhé

Theo dõi
- Chị, em thích chị!

Chị giật mình nhìn tôi, chiếc bánh đang cầm trên tay rơi xuống đất, phần kem dính chặt dưới nền cát. Môi chị giật giật, đôi mắt trong veo mở to nhìn tôi. Sau chừng vài giây, chị lắc lắc đầu, rồi cười phá lên :

- Nguyệt, em đừng đùa như thế, em làm chị sợ đấy!

- Em không đùa! Em có thể nói đi nói lại hàng ngàn lần câu “em thích chị”. Chẳng lẽ chị nghi ngờ lời nói của em? Em đã bao giờ lừa chị chưa?

Bất giác, chị lùi lại một bước, đôi mắt không còn vẻ hiền hòa nữa mà trợn ngược lên, môi mím chặt lại thành một đường mỏng. Chị gằn giọng nói:

- Cô đi đi, đi khuất mắt tôi ngay! Tôi không có một người bạn nào les hết. Bây giờ và mãi mãi sau này cũng không có. Không, tôi… - Vừa nói, nước mắt chị giàn giụa khắp khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh.


Chiếc thiệp trong tay tôi rơi xuống, cánh tay tôi như đeo phải chì, nặng tới mức chỉ có thể buông thõng xuôi hai bên hông. Nơi đẹp nhất của ngôi trường tôi và chị đang theo học – vườn hoa sau dãy phòng học khu C – bỗng chốc trở nên xa lạ và xấu xí. Gió thổi nhẹ mà sao tôi nghe như tiếng rít khi giông bão về vậy?

Chị nấc lên rồi giật mình chạy đi, để lại tôi cùng với hối hận.

Hối hận vì nếu tôi không nói ra, có khi tôi với chị vẫn là bạn, ngày ngày chị vẫn chia sẻ, vẫn kể chuyện cho tôi nghe, vẫn tâm sự với tôi.

Hối hận vì nếu tôi không nói ra, hằng ngày tôi vẫn có thể cuộn tròn rồi gác đầu lên chân chị ngắm nhìn khuôn mặt chị một cách thoải mái.

Hối hận vì nếu tôi kiên nhẫn thêm một chút nữa, có khi chị đã chấp nhận tôi.

Thế đấy, les thì bị khinh rẻ thế đấy!

“Reeeng”

“Alô!” – Giọng tôi nghèn nghẹn.

“Em…?” – giọng anh trầm ấm vang lên bên tai tôi.

“…Đến đón tôi đi!”

Năm phút sau, anh có mặt. Anh khoác chiếc áo len lên người tôi, hai tay vòng từ sau lưng ra phía trước, khẽ kéo tôi lại vào người anh.

- Anh xin lỗi..!

- Anh nói xem, les có phải là một cái tội không? Anh nói đi. Nói cho tôi nghe đi. – Tôi hét lên trong cơn mê loạn.

- Không, les không phải cái tội. Nghe anh, Nguyệt, hãy thôi ý nghĩ với cô ấy đi. Anh sẽ chăm sóc cho em cả đời này.

Thật may khi có anh ở đây. Khi đôi chân tôi không còn sức để đứng vững nữa, anh giữ lấy tôi – trong vòng tay rắn chắc của mình. Nếu tôi là con gái – “một người con gái thực sự”, có khi tôi sẽ yêu anh và cảm động vì tấm lòng của anh. Anh đã chờ tôi rất lâu rồi. Anh đã chờ từ lúc tôi nhận ra mình mãi mãi, mãi mãi không thể tiếp nhận tình cảm của anh. Anh mãi kiên định như thế, dù tôi có đánh mắng, có tuyệt tình thế nào anh cũng nhất quyết không bỏ tôi. Tôi hỏi lí do, anh cười nhẹ rồi nói câu nói ấy, câu nói mà tôi cả đời sẽ khắc ghi trong lòng : “Anh sẽ làm khi anh có thể”. Hình như đã 3 năm rồi, anh còn có thể chờ trong tuyệt vọng như vậy ư?

~*~*~*~*~*~

Tôi, Phạm Lâm Nguyệt, 17 tuổi, vừa trải qua lời từ chối đầu tiên trong đời. Cũng được hơn một tuận rồi.

Tôi là les, và tôi không quan tâm đến điều đó, cho tới khi tôi bị chị từ chối. Bây giờ, tôi thật sự hối hận vì mình đã được sinh ra trong cuộc đời này. Có lẽ tại mẹ luôn khao khát một đứa con trai, rốt cuộc lại sinh ra tôi. Nhưng tôi không trách mẹ. Tôi biết mẹ không bao giờ muốn chọn điều này cho tôi.

Từ ngày tôi tỏ tình thất bại tới giờ, chị vẫn tránh mặt tôi. Lần duy nhất tôi gặp chị chính là sáng nay, khi tôi đang mua bữa trưa cho mình tại canteen. Chị mua một bì snack. Tôi lặng lẽ trả tiền giúp chị, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Chị nhìn tôi một lúc lâu, bàn tay để trong túi định lấy tiền ra vẫn im lìm không nhúc nhích. Một lúc lâu sau chị bỏ đi, bạn bè chị quay đầu nhìn tôi ái ngại, có chị còn nói nhỏ : “Con nhỏ bữa giờ hay cáu gắt lắm em. Đừng để ý nha gái!”. Hình như tôi đã làm phiền cuộc sống êm đềm vốn có của chị rồi nhỉ?

Tối, 7 giờ, tại phòng ngủ bề bộn của tôi.

MZ: “BUZZ!!!”

Bàn tay tôi chợt trở nên ướt đẫm, run run, tim đập loạn xạ, hệt như hồi tôi thi tuyển vào lớp 10.

Là chị! Là chị! Chính xác đó là chị! My Zing… My Love…

Moon: “Chị?”

Trên khung chat, tôi thấy không biết bao nhiêu lần dòng chữ nghiêng nghiêng màu xanh “MZ is typing…” hiện lên rồi biến mất. Năm phút, bảy phút, mười phút rồi mười lăm phút, vẫn không có dòng chữ nào mới trên khung chat hiện lên. Cũng biết bao nhiêu lần tay tôi muốn hỏi chị, muốn gọi tên chị, rốt cuộc lại thôi. Có khi tôi nói ra còn bị chị ghét hơn. Im lặng cho lành!

Tối đó là một tối rất dài. Nick tôi cả đêm sáng thì nick chị cũng cả đêm không tắt. Tôi gục mặt xuống bàn, chiếc bút trong tay tôi đã bị bẻ thành ba, thành bốn phần. Hình như tôi còn thấy rát nữa!

Ngày nối ngày, cứ thế thời gian lặng lẽ trôi qua. Hai tuần, tròn hai tuần từ ngày chị từ chối tôi.

Sáng của ngày thứ mười bốn, tôi lên trường và nghe tin chị có bạn trai. Là một anh đẹp trai học lớp bên, chơi thể thao giỏi, học hành khá khẩm, công tác Đoàn viên tốt. Nói chung là đủ tiêu chuẩn của một hotboy. Chị nhanh chóng chấp nhận anh ấy. Tôi thì không! Tôi cười giả lả với chị, miệng thì nói chúc mừng mà lòng đắng ngắt. Xong! Tình đầu thế là tan thành bọt biển, nhanh chóng hòa vào biển khơi xa xôi.

- Em… em thật lòng chúc chị sao, Nguyệt? – Giọng chị run run ở cuối câu, giống như kiếm tìm một sự lừa dối trong lời nói của tôi.

- Em biết nói sao bây giờ chị? Bảo rằng : “chị không hợp với anh ta đâu” à? Không! Em không muốn làm như thế. Vả lại, chị đã không chấp nhận em, tại sao em còn phải cố chấp làm những việc rỗi hơi như thế?

Chị gật đầu, bộ dáng giật cục. Líu quíu thế nào, chị lại bị vấp té. Tôi vội kéo chị lên, xoa nhẹ phần chân bị dập xuống sàn xi-măng đầy sỏi cát. Chị cứ ngồi im như thế, đôi mắt không liếc qua chỗ tôi lấy một lần.

- Em giận chị sao?

Tay tôi khựng lại, mắt khép hờ, cúi đầu và giả như đó là một cú gật. Tuy nhiên, tôi không ngẩng lên. Giận? Tôi có quyền giận sao?

- Nguyệt, chị không có tư cách để biện hộ đúng không? Chị đã xua đuổi em, đã…

- Chị đừng nói nữa. Em không muốn nghe!

- Nguyệt…

- Chân chị rất dễ bị bầm, về nhà lấy trứng gà nóng lăn vào, hoặc bình rượu gấc mà em đưa, cứ mười phút xoa một lần. Vết trầy này phải về sát trùng ngay, tuyệt đối không dùng ô-xy già, phải dùng thuốc tím mà rửa vết thương, bởi vì ô-xy già có thể làm vết xước bị thâm đen, rất lâu tan.

Tôi cố nói thật nhanh, không để chị ngắt lời, nói xong rồi tôi đứng lên mà bỏ đi ngay. Tôi không thể nhìn chị đau khổ giữa em gái và bạn trai được. Tôi biết chị vẫn quý tôi, vẫn yêu thương tôi, nhưng chị không được phép lựa chọn.

Tôi sẽ buông tay.

Tôi sẽ tuyệt tình.

Tôi nghĩ mình nên làm thế. Vì hạnh phúc của chị, vì tương lai của chị, vì tình yêu đang chảy trong máu chị, … có lẽ còn vì chính tôi. Nếu tôi và chị không thể có một kết cục tốt, vậy thì tôi chấp nhận ôm nỗi đau thay chị. Tôi sẽ lại thêm một lần sống vì chị…

“Anh..”
“Nguyệt? Có chuyện gì vậy em?” – giọng anh nơi bên kia đầu dây đầy lo lắng.
“Hãy ở bên tôi, cho dù nắng hay mưa, cho dù là khi tôi vui hay tôi buồn. Nhé?”
“Nguyệt, em dễ dàng buông tay thế sao?”
“Cũng giống anh thôi. Chúng ta đều là những kẻ si tình tội nghiệp mà.”
“Anh hứa. Cho dù em vui hay em buồn, cho dù trời nắng hay trời mưa,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Thiên Thần Đeo Mặt Nạ Full

Nỗi đau kinh hoàng đằng sau món quà cưới của cô bạn chồng

Độc hậu ở trên, trẫm ở dưới!

Khi tình cũ đã ‘chán’, anh mới về lại bên tôi

Yêu giả cưới thật