Đọc Truyện - Quỷ Ám - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc Truyện - Quỷ Ám (xem 151)

Đọc Truyện - Quỷ Ám

Đọc Truyện – Quỷ Ám (Phần 1B)

Regan ôm lấy mẹ, Chris cũng ôm trả con với sự nồng nhiệt hơn thường lệ, thì thào. “Ôi, Rags cưng của mẹ, mẹ yêu con”.

“Mẹ cứ việc đưa ông Dennings về nhà, nếu mẹ thích”.

Chris dội ngửa lại để đánh giá tình hình. “Ông Dennings à?”

“Ý con muốn nói là điều đó được thôi”.

Chris cười. “Không, điều ấy chẳng có được gì hết. Cưng nè, sao mẹ lại muốn đưa ông Dennings về nhà chứ nhỉ?”

“Thì mẹ thích ông ấy”.

“Đã hẳn là mẹ thích ông ấy rồi, còn con?”

Cô bé không trả lời.

“Bé con à, có chuyện gì vậy?”. Chris dụ con.

“Mẹ sắp lấy ông ấy phải không?”. Đó không phải là một câu hỏi, mà là một sự khẳng định ảm đạm.

Chris phá lên cười. “Ôi, bé con của mẹ, dĩ nhiên là không có việc đó rồi. Con đang nói năng gì lạ vậy? Ông Dennings à? Do đâu con lại nghĩ như thế?”

“Thì mẹ thích ông ta”.

“Mẹ thích món pizzas nhưng mẹ có lấy nó đâu nào! Cưng à, ông ấy là bạn, chỉ là một người bạn già trái tính trái nết!”

“Mẹ không thích ông ấy như bố chứ?”

“Mẹ yêu bố con, cưng ạ. mẹ mãi mãi yêu bố con. Ông Dennings đến đây thường, vì ông ấy cô độc, thế thôi, ông là một người bạn”.

“Chà, con nghe nói là…”

“Con nghe cái gì? Nghe ai?”

Những áng nghi ngờ quay cuồng trong mắt con bé, nó lưỡng lự rồi nhún vai, bỏ qua. “Con không biết nữa. Con chỉ nghĩ vậy thôi”.

“Rặt chuyện ngu ngốc. Hãy quên nó đi”.

“Vâng”.

“Bây giờ đi ngủ đi”.

“Con đọc sách nhé? Con chưa buồn ngủ”.

“Được. Đọc cuốn sách mới của con ấy, cho đến khi nào thấy mệt”.

“Cám ơn, mẹ”.

“Chúc con ngủ ngon”.

Đứng ở ngưỡng cửa, Chris gửi một nụ hôn gió rồi đóng cửa lại. Nàng bước xuống thang gác. Nàng thắc mắc không biết Regan có liên hệ Dennings với vụ đưa đơn ly dị của nàng không. Regan chỉ mới biết rằng Chris đã nộp đơn đó. Nhưng Howard đã muốn như vậy. Hai người đã sống ly thân từ lâu. Tự ái anh ta bị xói mòn vì cảnh làm chồng một ngôi sao. Anh đã tìm được người khác. Regan không biết điều đó. Ôi, dẹp quách mấy cài màn phân tâm học tái tử này đi mà chịu khó dành thêm chút thời gian sống với con bé!

Trở lại văn phòng, Chris đọc lại kịch bản. Giữa chừng, nàng thấy Regan chạy lại phía nàng.

“Kìa cưng, có chuyện gì vậy?”

“Có những tiếng động thật là kỳ, mẹ ạ”.

“Trong phòng con à?”

“Nghe cứ như tiếng gõ. Con không sao ngủ được”.

Mấy cái bẫy chuột đâu cả rồi?

“Cưng ạ, cứ ngủ trong phòng mẹ, còn mẹ sẽ đi xem chuyện gì”.

Chris dẫn con về phòng ngủ, rồi ủ nó vào giường.

“Con xem ti vi một chút để dỗ giấc ngủ nghe mẹ?”

“Chứ sách con đâu?”

“Con tìm không thấy. Con xem ti vi mẹ nhé?”

“Được rồi, con xem đi”. Chris mở một kênh nơi chiếc máy truyền hình nhỏ trong phòng ngủ. “Đủ lớn không?”

“Được rồi, mẹ”.

“Cố ngủ đi nhé”.

Chris tắt đèn rồi đi xuôi xuống hành lang. Nàng trèo lên dãy cầu thang hẹp lót thảm dẫn lên rầm thượng. Nàng mở cửa, lần tìm núm bật đèn. Tìm thấy núm đèn, nàng bật sáng, khom người xuống, bước vào.

Nàng nhìn quanh. Hàng đống thùng các tông đựng các mảng cắt báo và thư từ nằm trên sàn gỗ thông. Không có gì khác ngoài mấy chiếc bẫy chuột. Sáu cái tất cả đã gắn mồi sẵn. Căn phòng không một vết bẩn. Chí đến không khí cũng có mùi sạch sẽ và mát mẻ. Rầm thượng không được sưởi ấm. Không có ống dẫn. Không có lò sưởi. Không có những lỗ nhỏ trên mái.

“Không có gì đâu ạ”.

Chris nổi da gà. Nàng há hốc mồm, quay ngoắc lại, tay chận lên phía tim đang đập dữ dội. “Chúa ôi, Karl, anh đừng làm thế chứ!”

Anh ta đang đứng trên bậc cầu thang.

“Xin lỗi bà, nhưng bà thấy chưa? Phòng sạch boong”.

“Ừ, sạch sẽ lắm. Cám ơn nhiều”.

“Có lẽ mèo thì tốt hơn”.

“Cái gì?”

“Để bắt chuột”.

Không đợi câu trả lời, anh ta gật đầu, xong bỏ đi.

Chris đăm đăm nhìn cánh cửa một lúc. Một là Karl không có một chút óc khôi hài nào, hai là anh ta có nhưng nó quá ranh ma đến nỗi nàng không khám phá ra nổi. Nàng không quyết đoán được điều nào đúng.

Nàng lại suy nghĩ về những tiếng gõ, rồi nhìn lên mái nhà gẫy góc. Con phố rợp bóng các loại cây, hầu hết cây cối đó đều u nần, chằng chịt những dây leo tầm gửi, mớ cành của một cây đoạn bề thế, sum suê xòe tán che trọn cả một phần ba mặt tiền ngôi nhà. Có phải là lũ sóc thật không? Chắc thế rồi. Hay cành cây. Đúng, có thể là mớ cành cây. Đêm đến thường có gió nhiều.

“Có lẽ mèo thì tốt hơn”.

Chris nhìn cánh cửa một lần nữa. Bất giác nàng mỉm cười, lộ vẻ tinh quái nghịch ngợm. Nàng xuống thang gác, đến phòng ngủ của Regan, nhặt một vật gì đó lên, mang nó trở lại rầm thượng, rồi sau một phút, lại trở về phòng ngủ của nàng. Regan đang say ngủ. Nàng trả con lại phòng riêng của nó, ủ con vào giường, rồi quay lại phòng nàng, tắt ti vi và đi ngủ.

Căn nhà yên ắng cho đến sáng.

Lúc ăn sáng, Chris bảo Karl một cách thật tự nhiên rằng nàng nghĩ mình có thấy tiếng bẫy sập trong đêm.

“Anh có muốn lên xem thử không?” Chris gợi ý, vừa nhấm nháp tách cà phê và ra vẻ như chuyên chú vào một tờ báo sáng. Chẳng nói chẳng rằng, Karl đi lên gác xem xét.

Chris đi ngang qua anh ta nơi hành lang lầu hai lúc anh ta quay lại, nhìn một cách ơ thờ con chuột lớn nhồi bông anh ta đang cầm. Anh tìm thấy con thú giả này bị kẹt chặt mỏm vào ngàm bẫy.

Lúc bước về phía phòng ngủ của mình, Chris nhướng một bên chân mày lên nháy con chuột.

“Có ai đó kỳ lạ thật”, Karl lẩm bẩm lúc anh ta tạt ngang qua nàng. Anh ta trả con thú nhồi bông về phòng ngủ của Regan.

“Đã hẳn là có lắm chuyện đang xảy ra”, Chris thầm thì, lắc đầu lúc nàng bước vào phòng ngủ. Nàng trút chiếc áo dài ra và chuẩn bị đi làm. Ừ, có lẽ mèo lại tốt hơn, anh bạn già ạ. Tốt hơn nhiều. Cứ khi nào nàng cười, cả khuôn mặt nàng đều có vẻ nhăn nhó.

* * * * *

Việc quay phim diễn ra trơn tru ngày hôm đó. Gần trưa, Sharon đến trường quay. Trong những giờ giải lao giữa các lớp cảnh, cô và Chris giải quyết các công việc hàng ngày: viết một thư cho người đại diện của nàng (nàng sẽ cứu xét việc kịch bản), nhận lời dự tiệc tại Tòa Bạch Ốc, đánh điện cho Howard nhắc anh ta gọi điện thoại cho Regan vào hôm sinh nhật của con bé, gọi điện thoại cho giám đốc kinh doanh của nàng hỏi xem nàng có đủ khả năng để nghỉ hẳn công việc trong một năm hay không, bàn việc tổ chức một bữa tiệc tối vào ngày hai mươi ba tháng tư.

Chập tối, Chris dẫn Regan đi xem phim và sáng hôm sau, hai mẹ con lái xe đi thăm các danh lam thắng cảnh trên chiếc Juguard XKE của Chris. Đài kỹ niệm Lincoln. Điện Capitol. Đầm Hoa Anh Đào. Đi ăn nhẹ. Sau đó qua sông đến nghĩa trang Arlington và Đài Chiến sĩ Vô Danh. Regan đâm ra trầm tư và sau đó, lúc đứng trước mộ Tổng thống F. John Kennedy, cô bé có vẻ trở nên xa vắng và thoáng buồn. Cô nhìn đăm đăm ngọn lửa bất diệt một lúc, xong lẳng lặng cầm tay mẹ. “Mẹ à, tại sao người ta phải c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô Vợ Nhí 18 Tuổi

Uất hận khi vợ đến nhà chồng cũ làm osin

Truyện Nếu Không Phải Là Anh Full

Truyện Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé? Full

Đọc Truyện Tình Yêu Đầu Tiên Full Online