m Đế bao giờ chưa?” Thấy Minh Khánh gật đầu, ông bèn cao giọng ngâm: “”Bốn phương phẳng lặng can qua, Theo nền nếp cũ lại ra Long Thành”.” “Khi đế quốc hùng mạnh ở phương Bắc tung binh xâm lược, , Lý Nam Đế gặp thất bại ở trận hồ Điển Triệt. Ông bèn trao hết binh quyền cho Tả tướng Triệu Quang Phục. Nhưng lúc này số binh lực dưới tay ông ba phần chỉ còn lại hai. Triệu Quang Phục quyết định lui về ẩn náu ở đầm Nhất Dạ ở Khoái Châu. Đầm này rộng, cỏ cây um tùm, bụi rậm che kín, ở giữa có nền đất cao có thể ở được, bốn mặt bùn lầy, người ngựa khó đi, chỉ có thể dùng thuyền độc mộc nhỏ chống sào đi lướt trên cỏ nước mới có thể vào được. Nếu không quen biết đường đi thì lạc không biết là đâu, lỡ rơi xuống nước liền bị rắn độc cắn chết, bị vũng lầy nuốt chửng. “ “Triệu Quang Phục thuộc rõ đường đi lối lại, đem hơn hai vạn người vào đóng ở nền đất trong đầm,Ông dùng chiến thuật du kích, ban ngày tuyệt không để khói lửa và dấu người, ban đêm dùng thuyền độc mộc đem quân ra đánh doanh trại của quân xâm lược, cướp hết lương thực vũ khí, giết và bắt sống rất nhiều, lấy được lương thực để làm kế cầm cự lâu dài. Giặc phương Bắc thua tan tác. Triệu Quang Phục được dân chúng tôn xưng làm Dạ Trạch Vương. Từ đó đầm Nhất Dạ còn có một cái tên nữa là đầm Dạ Trạch. “ Rôì ánh mắt ông lão trở nên đầy tự hào. “Trong những ngày khó khăn nhất bị giặc ngoại xâm truy lùng càn quét, phải ăn gạo rang, thịt sống, thậm chí là rễ cây để sinh tồn, thế nhưng có rất nhiều binh lính đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để ngăn cản bước chân quân thù tiến vào vũng đất trung tâm của đầm. Nhờ đó đội quân của Dạ Trạch Vương mới có thế đứng vững trước sự càn quét của giặc phương Bắc. Sau khi đuổi giặc ngoại xâm đi rồi, những binh lính đó đều được đồng đội và dân trong vùng mai táng cẩn thận. Những ngôi mộ này chính là có từ thời điểm đó.” -“Thật khó mà tưởng tưởng những ngôi mộ này đã tồn tại gần một ngàn năm.” Ông lão cười: “Đó là bởi vì dân chúng quanh đầm Dạ Trạch tin tưởng rằng những chiến sĩ đó vẫn còn lẩn khuất quanh đây, bảo vệ vùng đất này được an bình. Thế nên cứ đến tết Thanh minh, họ lại dắt nhau tới đây dọn dẹp sửa sang lại những ngôi mộ cũ.” Minh Khánh gật đầu. Thuyền bắt đầu đi vào lớp sương mù. Hơi nước mờ đặc làm khuôn mặt ông lão gần hắn trong gang tấc cũng chẳng thấy. Đi qua làn sương, Minh Khánh nhìn thấy một bến nước rộng. Bên trên là một dãy phố được dựng lên bởi gỗ, tre trúc và lau sậy. Minh Khánh trả tiền cho ông lão rồi lên bến. Hắn mãi mê ngắm nhìn những khối kiến trúc kỳ lạ do người tu đạo tạo nên không để ý thây có một người đang tiến lại. Mãi cho đến khi người đó “E hèm” mấy tiếng, Minh Khánh mới quay mặt lại. Đó là một người trung niên đứng tuổi. Khuôn mặt và cả thân hình hơi béo. Cái bụng đã bắt đầu phình ra chật căng vạt áo phía trước khiến dáng đi của y trông rất buồn cười. Đôi mắt ti hí cũng khiến cho y thoạt nhìn có vẻ vô hại Thế nhưng Minh Khánh không hề cười. Hắn ngửi được mùi nguy hiểm từ trên thân của người nọ. Người trung niên cúi đầu rất lễ phép: “Xin chào mừng khách quan đến với phiên chợ đầm Nhất Dạ” Minh Khánh nhìn y hỏi: “Ông là ai?” Người trung niên cười. -“Tôi là Văn Quýnh, người quản lí của phiên chợ. Không biết tôi đang được tiếp đón ai đây? ” _”Minh Khánh của phái Phổ Linh.” Minh Khánh cũng lễ phép giới thiệu. “Rất vui được gặp ngài.” Người đàn ông nắm lấy ống áo của hắn; “Nghe danh đã lấu. Vậy xin phép cho tôi đưa ngài đi dạo phiên chợ một lần?” -“Ai mới đến cũng có vinh hạnh này ư?” Minh Khánh kỳ quái lắm. -“Không phải, chuyện này hoàn toàn do tôi phụ trách. Nếu tôi thấy ai đó thuận mắt, người đó liền do tôi đưa đi. Nếu tôi ghét ai, kẻ đó sẽ theo gặp một số tên khá phiến toái và ngược lại.”
Minh Khánh bước đi dưới phố. Hắn ngó qua những ngôi nhà với dáng vẻ kỳ quái, những tấm biển bên ngoài với đủ các loại hình thù, kiểu dáng và màu sắc. Người đàn ông tự xưng là Văn Quýnh giới thiệu: “Khu phố này hầu hết là những người buôn bán lâu năm. Bọn họ có nguồn hàng từ những kẻ thám hiểm trong đầm hoặc là từ các nơi chuyên chở đến.” Minh Khánh hỏi: “Bọn họ bán cái gì?” -“Đủ các loại mặt hàng. Từ các loại thuốc quý, đến bùa chú, vũ khí, các loại bảo vật…” Ông ta nháy mắt với Minh Khánh. “Cậu cũng đến đây để mua bán phải không?” -“Tôi muốn đổi một ít tà vật lấy một số thứ cần thiết.” Minh Khánh ngượng ngùng nói. “Trên người tôi không có nhiều bạc cho lắm.” Văn Quýnh cười phá lên. “Cậu đùa với tôi sao? Trên người có một đống tà vật mà lại nói không có bạc? Cậu biết giá một cái tà vật thông thường nhất là bao nhiêu không? Một vạn lượng đấy. Thậm chí còn không có người bán. Từ đầu năm đến giờ tự nhiên số lượng ma quỷ tăng lên rất nhiều. Tà vật cung không đủ cầu, cứ tăng giá vùn vụt.” Minh Khánh cũng ngạc nhiên. “Làm sao ông biết tôi có rất nhiều tà vật?” Đôi mắt của Văn Quýnh hiện lên ý cười. “Tôi đoán. Hiện giờ ma quỷ rất nhiều. Với thực lực của cậu, chả lẽ không thể bắt quỷ để kiếm tà vật hay sao?” Rồi ông ta vỗ vai Minh Khánh. “Đi thôi, để tôi đãi cậu một bữa. Cậu mới đến lần đầu chắc chả biết chỗ nào ăn ngon đâu nhỉ?” Minh Khánh nhìn theo dáng đi của ông ta. Cái tấm lưng bệ vệ ấy bỗng gợi cho cậu một cảm giác thâm sâu khó tả. Hai người dừng ở một quán cơm bé nhỏ ven đường. Ông chủ quán lúc này đang bận túi bụi nhưng thấy Văn Quýnh vẫn ngửng đầu vồn vã chào: “Úi trời hôm nay rồng đến nhà tôm.” Văn Quýnh cười mắng: “Tuần nào chả đến nhà lão ăn mà rồng với chả tôm. Còn bàn không?” Ông chủ quán cười: “Còn mỗi một cái. Ông may mắn lắm đấy.” Nói rồi dẫn hai người vào trong một chiếc bàn gỗ trong góc tối om. Ông chủ quán hỏi: “Lâu lắm mới thấy ông dẫn người đến ăn cùng nhỉ? Cậu này là…?” Minh Khánh vội đứng lên. “Minh Khánh của phái Phổ Linh. Đây là lần đầu tôi đến đây.” Ông chủ quán liền ấn vai cậu xuống. “Không cần đứng lên. Hoan nghênh cậu đến đầm Nhất Dạ.” Rồi hỏi cậu: “Cậu thích ăn món gì?” Minh Khánh đáp:”Tôi rất dễ tính. Món gì cũng được cả.” Ông chủ quán cười. “Thế sao được. Cậu đã đến đây thì tôi phải để cậu ăn một bữa mà nhớ mãi nơi này mới được. Thôi được rồi, tôi sẽ mời cậu ăn những món đặc trưng nhất của vùng này. Xem nào, cá mòi rán, chim nướng muối ớt, bánh cuốn, tương bần, còn gì nữa nhỉ? À cậu uống rượu không?” Minh Khánh từ chối. Ông chủ quán xắn tay áo đi vào bếp. “Hai người chờ tôi một tí.” Văn Quýnh giới thiệu với Minh Khánh: “Nhìn lão có vẻ thường thường thế thôi chứ đã từng nấu ăn cho cả mấy môn phái lớn đấy. Ở cả phố này ai cũng biết tiếng lão cả.” -“Sao ông ấy không tiếp tục nấu cho các môn phái. Tôi nghĩ tiền họ trả chắc còn bằng mấy lần mở quán ấy chứ.” -“Hà. Ai biết được. Nghe lão bảo lão thích nấu nướng tự do. Nấu cho nhiều người thì khó mà làm công phu lắm.” Văn Quýnh nhấp một ngụm rượu trong cái hồ lô mà ông ta đeo theo người. Cái hồ lô trơn bóng rất đẹp làm Minh Khánh lúc đầu còn tưởng là bảo bối. Chỉ một lát sau ông chủ quán đã bê lên một đĩa cá rán và một đĩa chim nướng. Ông chủ quán báo: “Cá và chim vừa mới bắt hôm qua, cậu nếm thử xem tay nghề chế biến của tôi thế nào?” Minh Khánh cầm một miếng thịt chim trên tay. Miếng đù