ớng quân, cho phép ta gọi tướng quân là Sát đệ như phu quân ta thường xưng hô với tướng quân. Mẹ con của tỉ tỉ còn sống được ngày nào quyết không thể quên ơn cứu mạng của Sát đệ! – Mộc tỉ tỉ đừng nên khách sáo, vì Mộc đại ca và tỉ tỉ, đệ sẵn sàng làm mọi việc dù có phải hy sinh đến tính mạng cũng không từ nan! Huống chi đệ đã nhận lời ủy thác của Mộc đại ca! Quay sang con nữ tì Hạ Dung, Sát Hợp Kim dặn dò ân cần: – Hạ Dung, ngươi hết lòng hầu hạ chăm sóc Mộc phu nhân. Chúng ta sẽ chẳng quên ơn người đâu. Như muốn tránh khỏi cảnh lưu luyến bịn rịn, Sát Hợp Kim vội nhảy lên xe ngựa tay ra roi miệng nói lớn: – Mộc tỉ tỉ, xin bái biệt, hãy bảo trọng! Dương Tú Ngọc và Hạ Dung bùi ngùi nhìn theo đến khi chiếc xe ngựa của Sát Hợp Kim khuất dạng sau khúc quanh rồi mới lần mò theo những bậc thang đá lên chùa. Nàng vòng ra phía sau chùa đến khu hậu viên nơi dành cho các ni sư và những người làm công quả ở. Dương Tú Ngọc có một bà dì lên chùa làm công quả nhiều năm và đã thí phát quy y được 2 năm. Trước đây mỗi lần lên chùa, nàng đều ghé thăm bà. Dương Tú Ngọc đã bàn tính với Sát Hợp Kim lên trú ngụ ở chùa Phụng Tiên tự để lánh nạn. Nàng không thể đi xa được nữa vì đã sắp đến ngày sanh nở, có lẽ chỉ một vài hôm nữa thôi. Nàng cũng không thể về Dương gia trang được, vì sau khi phát giác ra được nàng đã bỏ trốn, Lục Vương phủ nhất định sẽ cho quân đến Dương gia trang tìm kiếm. Dương Tú Ngọc không muốn liên lụy đến cha mẹ, nàng biết chắc rằng với uy quyền của Lục Vương phủ, mẹ con nàng sẽ khó thoát khỏi tay họ. Chỉ còn cách duy nhất là tạm lánh ở một nơi mà họ không biết để chờ Mộc Khải Đài trở về. Bà dì họ Tú Ngọc, ni sư Tịnh Liên vô cùng ngạc nhiên khi thấy nàng và Hạ Dung xuất hiện tại tịnh xá trong buổi sáng tinh mơ. Tú Ngọc vội vã thuật lại cặn kẽ từng chi tiết hoàn cảnh hiểm nguy mà nàng đang gặp phải và cầu xin bà che chở bảo bọc qua khỏi cơn hoạn nạn. Ni sư Tịnh Liên nghe Tú Ngọc kể lể sự tình xong bà không ngớt thở dài rồi niệm Phật. Bà không ngờ đứa cháu gái xinh đẹp, nết na lại oan nghiệt vì tình như vậy. Trước hoàn cảnh của Tú Ngọc bà không thể nào từ chối được nên phải chấp thuận cho Tú Ngọc và Hạ Dung tạm nương náu trong tịnh thất của bà. Cũng may là trước đây Dương gia trang thường hay cúng dường cho nhà chùa. Ngôi tịnh thất ở sau chùa cũng do Dương phu nhân cúng tiền xây dựng cho người chị họ mình có nơi tu hành nên các tăng lữ trong Phụng Tiên tự ít ai lui tới tịnh thất. Mặt khác, tịnh thất lại nằm khuất sau chùa lớn nên càng ít người để ý lui tới. Mọi việc sinh hoạt ni sư Tịnh Liên đều tự lo liệu lấy. Hôm sau Dương Tú Ngọc trở dạ, trước khi sanh nàng bị băng huyết khá nhiều. Cũng bởi tại gần đến ngày sanh mà nàng phải di chuyển nhiều, vất vả lén lút trèo núi theo đường tắt để tránh sự để ý của người trong chùa. Khi đứa bé chào đời cũng là lúc nàng kiệt sức ngất đi không còn hay biết gì nữa. Ni sư Tịnh Liên và con nữ tì Hạ Dung hoảng hốt vô cùng nhưng giữa đêm khuya thanh vắng nơi núi rừng quạnh quẽ họ chẳng biết nhờ cậy vào ai nữa. Ni sư Tịnh Liên vội vã lấy tất cả sâm nhung, thuốc quý mà trước đây Dương phu nhân đã cho bà phòng khi đau yếu ra nấu, sắc cho Tú Ngọc uống. Trong khi đó Hạ Dung phải dỗ dành chăm sóc cho đứa bé để nó khỏi khóc, làm lộ ra sự việc. Một lúc sau Dương Tú Ngọc dần dần hồi tỉnh, tuy nhiên nàng đã kiệt sức quá nhiều nên vẫn nằm bất động. Hạ Dung bồng đứa bé đến đặt bên nàng: – Tiểu công tử rất khỏe mạnh và xinh xắn! Tiểu thư hãy nhìn xem! Dương Tú Ngọc gắng sức quay sang nhìn con trai và ôm sát nó vào lòng: – Tội nghiệp con trai tôi, mới mở mắt chào đời đã chịu bao nỗi gian lao khổ cực! Ni sư Tịnh Liên dịu dàng vỗ vễ: – Con hãy cố nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cho lại sức! Ta và Hạ Dung sẽ chăm sóc cháu bé thật chu đáo, con đừng bận tâm lo lắng mà có hại cho sức khỏe! Dương Tú Ngọc ứa nước mắt, nàng ôm chặt lấy con thều thào: – Mộc lang! Ở nơi xa chàng có biết mẹ con thiếp gian nan khổ cực đến chừng nào chăng! Hạ Dung nắm chặt lấy bàn tay Dương Tú Ngọc an ủi: – Tiểu thư đừng quá nên bi lụy, việc cần thiết là phải lo tĩnh dưỡng đã. Dương Tú Ngọc mệt mỏi nhắm mắt thiếp đi trong cơn mê. Ni sư Tịnh Liên dặn dò Hạ Dung một số việc cần thiết xong bà vội vàng rời tịnh thất đến Dương gia trang. Chương 4: Chương 4 Mãi đến gần trưa hôm sau, khi Sát Hợp Kim đã đưa Dương Tú Ngọc đi, nhà bếp chờ mãi không thấy người quản gia và mấy con nữ tì của Tú Ngọc đến lấy thức ăn sáng mới sinh nghi, chạy đến biệt thất của nàng để tìm hiểu. Đã quá giờ thìn rồi mà mấy con nữ tì còn ngủ mê mệt như chết vì tác dụng của thuốc mê bỏ trong chè sen. Dương Tú Ngọc và Hạ Dung đã biến mất. Tất cả đồ đạc tư trang vẫn còn nguyên vẹn không hề suy suyển một mảy may nào. Bọn gia nhân hoảng hốt vội vàng trình báo cho Lục Vương phi và Thang Lan Hoa biết. Lúc Vương phi ngồi thừ ra trên giường một lúc lâu. Bà không ngờ cớ sự lại xảy ra như vậy. Sau một lúc suy nghĩ, tính toán Lục Vương phi sai người đến Dương gia trang tra xét xem Dương Tú Ngọc có bỏ về với cha mẹ hay không. Mặt khác bà sai hai tên bộ hạ thân tín giỏi võ nghệ lập tức đuổi theo tướng quân Sát Hợp Kim. Theo suy tính của bà Dương Tú Ngọc không thể một mình trốn ra khỏi kinh thành được mà chắc chắn phải có sự trợ giúp của một người khác mà người đó theo bà không ai khác ngoài tướng quân Sát Hợp Kim anh em kết nghĩa của con trai bà. Có thể đây cũng là ý định của Mộc Khải Đài và Sát Hợp Kim đã lấy cớ trở về kinh thành đưa thư của Mộc Khải Đài cho Vương phủ để nhân cơ hội này thực hiện. Lục Vương phi dặn dò bọn gia nhân đến Dương gia trang chớ làm ầm ĩ, kinh động mà chỉ nên dò xét cật vấn Dương trang chủ và phu nhân mà thôi. Bà cũng truyền lệnh cho bọn gia nhân, người hầu, lính canh trong Vương phủ tuyệt đối không để chuyện này lộ ra ngoài. Kẻ nào trái lệnh sẽ bị giết ngay. Về phần Thang Lan Hoa, nàng ta rất lo sợ bồn chồn. Nàng lo lắng âm mưu của mình đã bại lộ. Nếu đến tai Lục Vương phi và nhất là Lục Vương gia và Mộc Khải Đài nàng còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người. Nàng càng lo lắng mất ăn, mất ngủ thêm khi suốt cả ngày hôm đó Lục Vương phi chỉ sai con thị nữ tâm phúc đến báo tin cho nàng biết về chuyện Dương Tú Ngọc mất tích. Bà chẳng thèm cho gọi nàng đến trò chuyện như mọi khi, mỗi lúc Vương phủ có chuyện hệ trọng xảy ra. Thật ra thì Lục Vương phi không hề nghi ngờ Thang Lan Hoa có liên quan đến việc Dương Tú Ngọc bỏ trốn. Bà chỉ cho rằng Tú Ngọc bỏ trốn là do ý định của Mộc Khải Đài con bà. Chắc chắn Tú Ngọc đã viết thư báo tin cho Mộc Khải Đài về cuộc sống tù túng, cô đơn của nàng. Mộc Khải Đài sợ Dương Tú Ngọc nghĩ quẩn có ý định quyên sinh nên vội vàng đưa nàng đi tạm lánh ở một nơi nào đó đợi Mộc Khải Đài về. Sau khi bọn gia nhân đến Dương gia trang xét Dương trang chủ và phu nhân về bẩm báo Lục Vương phi càng chắc chắn rằng Sát Hợp Kim đã đưa Dương Tú Ngọc đi trốn, suy luận của bà đã đúng đến chín phần mười. Bà nóng lòng chờ tin của hai tên gia tướng mà bà đã cho đuổi theo Sát Hợp Kim buổi sáng. Cũng nhờ Lục Vương phủ không nghi ngờ Dương Tú Ngọc trốn về nhà nên Ni sư Tịnh L