g Cảnh Huy, trong vụ án lớn xảy ra mà các anh cũng rất quan tâm, tôi quen bác ấy, bác ấy nhận tôi làm con nuôi. Người đi xe sang trọng đến trường thăm tôi cũng là bác ấy.” Những cảnh trong mơ hoàn toàn giống với mọi thực tế xảy ra. Ai cũng có lúc nằm mơ, và biết rằng dù cảnh trong mơ cứ y như thật thì vẫn không phải là bản sao của thực tế. Vấn đề này làm tôi rối trí, mấy ngày gần đây không rỗi để nghĩ ngợi phân tích tại sao các cảnh xảy ra ở Sở Công an lại tái hiện trong mơ như vậy. Và tại sao vào lúc này dường như tất cả đang dần trở nên rõ ràng? Tuy đang mệt rũ, bụng đói meo, mồm miệng khô cháy, nhưng chứng nhức đầu thì lại đang đỡ dần. Lúc này tôi cần một cốc trà nóng. Không, phải là trà nóng pha trong cái cốc giữ nhiệt của cha tôi để lại. Tôi chợt nhớ ra cái cốc ấy vẫn để ở ngôi nhà gỗ mà bọn linh miêu đang lảng vảng. Tôi lại nhớ đến ngày hôm đó… cách đây mấy ngày nhỉ? Ba hay bốn ngày? Sau khi vào ở ngôi nhà gỗ, tôi pha ngay cho mình cốc trà; tôi có thói quen uống trà, trà giúp đầu óc tỉnh táo, sinh lực dồi dào. Tối hôm đó đi hát Karaoke, tôi rất tỉnh táo phấn chấn. Nhưng không lâu sau đó những cơn đau đầu thỉnh thoáng kéo đến quấy rầy tôi, tôi đã dùng đủ cách, ngủ, vận động, ăn thật nhiều… nhưng vẫn bị nhức đầu; bí quá, tôi tặc lưỡi bỏ luôn uống trà. Hậu quả là đầu càng nhức dữ dội hơn. Tôi lại mắc thêm chứng ngủ ly bì rất tệ, tỉnh lại rồi mới biết mình bị mộng du và mất trí nhớ. Sau khi đi khỏi căn nhà gỗ ấy thì tình hình bắt đầu biến chuyển, tôi bớt hẳn nhức đầu, liệu có phải là ngẫu nhiên không? Tôi còn dần được nhiều cảnh trong mơ đêm qua. Không phải về bộ mặt quỷ trên tấm ảnh hoặc về Thành Lộ mất tích. Đám châu báu Bá Nhan đang ở đâu? Lúc này dường như tôi có thể khẳng định có người hỏi tôi trong mơ. Trí nhớ là thứ vừa thú vị vừa làm khổ người ta. Đôi khi ta đã rất cố gắng nhưng nó cứ như chơi trốn tìm với ta; lúc khác, vô tình, nó lại cho ta biết những bí mật sâu kín nhất. Tôi chập chờn đi vào giấc ngủ. Tôi rất mong trong mơ tôi sẽ thoát khỏi hiện thực tàn khốc lúc này, tôi có thể nhìn thấy người chị họ chưa kịp chào tạm biệt tôi. Chị Thành Lộ hãy cho em biết chị đi đâu rồi? hoặc ai đã hại chị? Một tiếng gọi rít lên. Tôi lập tức tỉnh lại. Hân Nghi. Chương 35: Càn Khôn Trong Tranh Trong bóng tối, không thể biết Hân Nghi tỉnh hay đang ngủ mê, tôi khẽ gọi: “Hân Nghi, Hân Nghi đừng sợ, tất cả vẫn ổn.” Giản Tự Viễn lên tiếng: “Liệu có để cho người ta ngủ yên không đây?” Cốc Y Dương bật đèn pin, gian hầm có ánh sáng, tôi có thể nhìn thấy Hân Nghi đang mở mắt to, ánh mắt tuyệt vọng, cô nói: “Đúng cô ấy, Thành Lộ. Tôi nhìn thấy cô ấy.” Giản Tự Viễn nói: “Hân Nghi, vào lúc này em nên cứng cỏi lên.” “Anh bớt lời đi được không?” Cốc Y Dương cắt ngang. Anh soi đèn pin một lượt rồi nhẹ nhàng nói: “Hân Nghi, ở đây chỉ có bốn chúng ta, đâu có ai khác?” Tôi nói: “Chắc Hân Nghi vừa rồi ngủ mê…” “Không. Tôi nhìn thấy Thành Lộ nói chuyện với cậu, lẽ nào cậu không biết? Cô ta đứng chỗ kia, cô ta còn vuốt má cậu…” Hân Nghi gần như sắp òa khóc. Tôi ôm choàng lấy cô: “Tôi không nhớ mình nói chuyện với chị ấy, có lẽ tôi ú ớ nói mê cũng nên. Cậu chịu khó nghỉ đi. Ở đây chỉ có bốn chúng ta thôi, đúng thế.” “Thế thì cậu nói xem, Thành Lộ có thể đi đâu? Chúng ta toàn phân tích ai giết La Lập Phàm mà không phỏng đoán gì về tung tích của Thành Lộ cả?” Hân Nghi nắm chặt tay tôi, tay cô đi găng mà tôi cảm thấy tay cô lạnh buốt. Tôi không biết trả lời cô ra sao, đành nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tiếp tục ngủ đi. Trời sáng thì chúng ta nghĩ cách xuống núi rồi báo công an. Chắc sự việc sẽ được sáng tỏ.” “Liệu ta có sống mà xuống núi không?” Chẳng rõ đây có phải câu hỏi hay chỉ là Hân Nghi nói ra nỗi khiếp hãi trong lòng cô. “Không có lý do gì để không thể.” Nhưng tôi lại thầm tự hỏi mình, mình tin được mấy phần? Sau đó rất lâu không thấy Hân Nghi nói gì nữa, lại nghe thấy cả tiếng ngáy khe khẽ. Còn tôi thì không thể ngủ nổi, chỉ căng mắt nhìn bóng tối lạnh lùng, nghĩ đến câu hỏi của Hân Nghi. Chúng tôi có còn sống mà xuống núi không? Mấy hôm nay có quá nhiều chuyện không sao tưởng tượng nổi. Thời tiết đột biến, nhà khí tượng không dự báo nổi bão tuyết, chúng tôi tất nhiên không thể kiểm soát nổi đã đành nhưng người mất tích và người chết thì sao đây? Một điều rất tệ hại là trí nhớ của tôi liên quan đến vụ mất tích và người chết lại rất rời rạc chắp vá, không sao liên kết thành manh mối gì được. Không. Không thể cứ tù mù mãi như thế này. “Na Lan còn thức không đấy?” Cốc Y Dương bỗng hỏi. Tôi nói: “Chắc anh định kể với em tại sao anh lại biết ngôi nhà gỗ này chứ gì? Lúc ban ngày anh còn do dự, giờ anh cho em biết sự thật đi?” Cốc Y Dương thở dài: “Thứ lỗi cho anh… lúc đó anh không ngờ sự việc sẽ diễn biến nghiêm trọng…” “Vì sự sinh tồn, chúng ta phải thành thật thẳng thắn với nhau. Có kẻ đang định giết chúng ta phải không?” Tôi hỏi. “Nếu đã biết sự thật thì anh đâu có thể để chúng ta phải bị động như thế này? Nhưng anh biết, chắc chắn có liên quan đến ngôi nhà gỗ mà chúng ta thuê, có liên quan đến cái chết của Thạch Vi và An Hiểu.” Trong bóng tối nhận ra giọng anh dịch chuyển, anh đang xích lại gần tôi. “Bây giờ anh nói về nguồn cơn ban đầu của chuyến đi “nghỉ dưỡng” này. “Em đã biết rồi, anh luôn không tin rằng An Hiểu tự sát, cũng giống như An Hiểu lúc đầu không tin Thạch Vi tự sát, cho nên anh bắt đầu gắng nhớ lại những điều anh biết. Khi An Hiểu thoát khỏi trạng thái người thực vật, bước đầu có phản xạ, rồi nằm viện, mỗi lần đến thăm, anh đều cùng cô ấy chơi trò chơi, nhằm kích thích các giác quan để chóng bình phục. Đó là kỹ năng mà một vị bác sĩ thần kinh ở Bắc Kinh dạy anh. Cách thức rất đơn giản: anh nói thật chậm, từng chữ một, anh nêu một câu hỏi; sau đó bảo cô ấy hãy gắng trả lời, há to miệng càng tốt, và đừng lo rằng anh không nghe thấy. Mở đầu là các câu hỏi rất đơn giản, ví dụ em tên là gì, bao nhiêu tuổi, em thích bài hát của ai… Thoạt đầu cô ấy nghe rất chật vật chứ đừng nói là trả lời; nhưng dần dần, nhìn ánh mắt cô ấy có thể biết cô ấy đã hiểu câu hỏi và dang cố nghĩ để trả lời. Hồi đó nếu ai vào bệnh viện số Thẩm Dương gặp anh, thì cứ vào thẳng buồng bệnh sẽ thấy anh đang nói chuyện với cô ấy, ghé miệng và tai cô ấy. “Khi cô ấy đã chuyển biến khá nhiều thì trở về nhà dưỡng bệnh. Một hôm anh nêu câu hỏi bấy lâu anh vẫn bức xúc: có người hại em phải không? Anh nhớ rất rõ An Hiểu đang bình tĩnh bỗng tỏ ra rất sợ hãi, ngực phập phồng, chắc chắn là chưa thể tiếp nhận câu hỏi này. Anh thật vô ý, anh thấy sợ và luôn miệng xin lỗi. Sau đó ánh mắt cô ấy trở nên xa vắng. Anh đoán rằng nếu bị treo cổ hãm hại thì chưa chắc An Hiểu đã nhớ được chi tiết sự việc, và chưa chắc đã biết hung thủ là ai.” “Sau một thời gian nữa, có lần anh đến thăm, thấy cô ấy đã bình phục rất nhiều, có thể ngồi tựa đầu giường chìa tay ra bắt tay anh. Anh hỏi “Em ăn cơm chưa?”. Cô ấy trả lời “Ăn cơm rồi” bằng một giọng cực khẽ, nếu anh không ghé tai sát miệng cô ấy thì không thể nghe ra. Anh rất xúc động, vì đó là lần đầu tiên An Hiểu nói được, dù giọng rất yếu. hôm đó là một cột mốc đáng nhớ, anh lập tức gọi điệ