.” Vũ quay người đi vào bàn ăn, khuôn mặt khắc khổ hiển hiện, đôi mắt không ngừng nhìn Vân. Vân nhẹ nhàng đi vào bàn, tuy khuôn mặt lạnh băng nhưng trái tim cô đau xé khi thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt chàng trai và vẻ lạnh lùng của Linh. Thấy cô bạn thân ngồi vào bàn rồi nhưng vẫn còn hai ghế trống đối diện, không nhìn bà Linh thốt hỏi. “Hình như vẫn còn người chưa đến.” “Lão phu nhân, khách đến rồi ạ.” Vừa lúc ấy ông quản gia lướt vào kính cẩn thông báo. Linh không nhìn mà chỉ lắng nghe tiếng bước chân, hai vị khách nam, hai kẻ khát máu. Thật kì lạ, bắt đầu từ khi nào ngôi nhà này đã chào đón những kẻ như thế, Linh nhếch môi cười khinh nhờn. “Kính chào lão phu nhân, xin lỗi vì sự chậm trễ của cháu.” Một giọng nói rất đỗi quen thuộc vang lên, nhìn khuôn mặt đơ cứng của anh trai và cô bạn thân, Linh ngước mặt xoay nhìn. Cô đứng phắt dậy, nỗi ngạc bỗng đổi thành giận dữ. Huy nhìn cô gái kinh ngạc không kém, chỉ có mỗi Khang là vẫn điềm nhiên nhưng khuôn mặt lại có vẻ ưu tư. Không kìm nén được cơn giận Linh đập mạnh tay xuống bàn, khuôn mặt tối sầm lại. Cái giọng trong trẻo, giận dữ nhưng vẫn có nét lạnh lùng không thể che giấu. “Sao họ ở đây? Bà đang giở trò gì thế?” “Cô nghĩ mình là ai mà hỏi như tra bà thế?” “Căm miệng. Ở đây đâu đến lượt cô lên tiếng.” Linh gằn giọng thể hiện sự uy nghiêm và quyền lực tuyệt đối của người được chọn, người xếp thứ hai trong gia tộc. Kẻ bon chen không dám nói thêm gì, hậm hực liếc nhìn cô rồi ngồi xuống yên vị. Người phụ nữ lúc này mới chậm rãi lên tiếng. “Chuyện sắp đến không còn là tai kiếp của riêng phù thuỷ nữa mà là của tất cả những kẻ trên trái đất.” “Ha, ha, ha, bà đang lo cho thế giới sao? Thật buồn cười. Vân là ai? Là cháu của ông quản gia, là nô lệ của con và anh hai. Khang là ai? Là kẻ bà từng nghĩ sẽ giúp bà mở rộng quyền lực. Giờ thì sao? Anh ấy mất tất cả và bà tìm đến Huy. Bà …” “Hồng Giai Linh.” Không để em gái nói thêm nữa Vũ lớn tiếng, cô gái sững lại im lặng rồi quay người rời khỏi đó. Không khí trong phòng trùn xuống, ngột ngạt đến khó thở. “Khoan.” Thấy cháu gái bỏ đi bà lên tiếng, liếc nhìn cô cháu gái với khuôn mặt lạnh lùng. Linh dừng bước xoay nhìn bà, vẻ mặt bất cần, đôi mắt kiên định cao ngạo. “Uống cái này đi.” “Không, bà ơi …” Vũ thản thốt cầu xin bà, nỗi lo sợ bao trùm lấy anh. Một ly nước đỏ ngầu, tanh tưởi có chút hương giấy cùng một ít vị khai của nước đái dơi được đưa đến trước mặt Linh. Nếu cô uống li nước này, vòng số phận của cô sẽ bắt đầu quay và rồi anh sẽ mất cô em gái này mãi mãi. Linh nhìn bà, nhìn anh trai, nhìn Vân và nhìn hai vị khách có chút lưỡng lự. “Đó là cái gì?” Huy buột miệng hỏi, tất cả những người có mặt ở đây đều lặng thinh. Ly khẩy cười thành tiếng, đưa ly lên miệng uống một hơi rồi nhìn bà cười mỉa, nói dỗi. “Xong rồi, cháu đi được chưa?” “Đó là thứ hoá giải bùa chú, phong ấn trên người cháu.” Người đàn bà nói nhưng điều đó đối với cô đâu còn là vấn đề. Ngày hôm nay tất cả những bí mật đều đã hé lộ, đáng lẽ cô phải vui lên mới đúng. Nhưng không hiểu tại sao lòng cô chỉ toàn uất hận và thất vọng. Cô gái đặt lại cái ly lên khay, quay người bước được vài bước liền đổ gục xuống nền gạch hào nhoáng, quằn quại đau đớn. Cả cơ thể chỗ này trồi thịt rồi chỗ kia lại trướn lên như muốn xé toạt tấm da ấy. Linh thét lên đau đớn, hai mắt đỏ ngầu, tóc đổi màu bạch kim trải dài xuống sàn nhà. Tiếng gào thét vang đến ngút trời. “Á … Á … ÁÁAAAA …”
Chương 20: Chương 20 “Linh.” Huy và Khang thốt gọi chạy đến bên cô gái nhỏ, Huy ghì cô vào lòng nén cơn đau, mắt xoay nhìn người phụ nữ đứng đầu Hồng tộc lớn tiếng. “Các người đã làm gì cô ấy? Cô ấy là cháu bà cơ mà …” “Đây là chuyện của Hồng gia đâu cần các người xen vào.” Vân nói, khuôn mặt không cảm xúc, hai lòng bàn tay nắm chặt khẽ run. Vũ lặng thin xoay mặt đi hướng khác, xót xa khi thấy em gái đau đớn gào thét. Anh là người duy nhất biết rõ cơn đau lột xác đó như thế nào, bởi vì khi trở về nơi này anh đã từng như Linh. Nhưng thật may mắn bởi vì lúc này đây đang có Huy bên cạnh cô. Cố giữ vẻ điềm tĩnh anh khẽ nói. “Phiền cậu đưa nó về phòng, được chứ?” “Để tôi dẫn đường.” Nguyệt từ bên ngoài bước vào nói nhanh, cô thản thốt, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt ấy. “Tay anh …” Nỗi đau dằn xé, Linh nắm chặt tay anh, móng tay bấm vào da thịt, rạch vết xước dài. Nhưng vết thương đó đâu nghĩa lí gì so với nỗi đau của Linh. Cô gào thét một lát lâu rồi ngất đi, Huy bế xốc cô lên tay rời khỏi đó. Nguyệt đưa mắt nhìn những người trong gia tộc có chút oán hận rồi vội rảo bước đi dẫn đường cho hai chàng trai. o0o Ngôi nhà trở lại vẻ tĩnh lặng thường có, Linh đã tỉnh lại khá lâu, màn đêm đã sắp buông xuống. Cô gái nhỏ ngồi trên giường, mắt nhìn miên man ra ngoài cửa sổ lặng trầm. Huy ngồi cạnh giường nắm chặt bàn tay cô, sự lo lắng đã vơi đi phần nào. Khang đứng phía sau chàng trai, vẻ lo lắng, tim nhói đau chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng thôi. Vân và Nguyệt đứng gần cánh cửa tuy cả ai đều lo lắng nhưng nét mặt Vân chẳng thể hiện bất cứ cảm xúc nào. Bên ngoài cánh cửa Vũ đứng tựa lưng vào bức tường đối diện, nói thật lòng cậu chẳng biết phải đối mặt với cô như thế nào? “Ra ngoài.” Linh khẽ nói, giọng lạnh tanh, khuôn mặt nhợt nhạt lúc này đã hồng hào hẳn. Tất cả nhìn cô vẻ mặt pha chút buồn lo rồi tất cả lặng lẽ quay đi ra ngoài chỉ trừ mỗi Huy. Linh lại rơi vào im lặng rồi bất chợt nước mắt ở khoé mi tuông trào. Chàng trai khựng lại xót xa, anh ôm nhẹ cô vào lòng, xoa xoa đôi vai nhỏ bé. Cô gái khóc mãi, khóc một lát thật lâu mới nín hẳn. Bên ngoài cửa hai hàng nước mắt lăn chậm trên khuôn mặt Vân, Vũ đứng bên cạnh lặng trầm nhìn cô. Tiếng cô gái thốt hỏi rất nhỏ nhưng tất cả người trong phòng và bên ngoài đều nghe thấy. “Cậu không hỏi gì sao?” “Không, nếu Linh nói mình sẽ nghe nhưng mình không bao giờ hỏi.” Chàng trai vuốt nhẹ tay Linh, khẩy cười nói. Cô gái mỉm cười, một nụ cười thật duyên dáng. “Tớ là một phù thuỷ.” “Tớ biết, tớ còn biết cái hôn ước giữa cậu và Khang nữa kìa.” Huy nói, cô gái khựng lại, nụ cười tắt hẳn, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Như hiểu được tâm tư cô, chàng trai áp sát mặt cô gái thầm thì. “Yên tâm đi, tớ biết người trong lòng cậu bây giờ chỉ có tớ …” “Đừng có mơ nhé.” Linh nói cả hai khẩy cười, ánh trăng sáng tỏ soi vào căn phòng. Hai người bên ngoài cửa nảy giờ vẫn chưa chịu rời đi, họ nhìn chầm nhau lại chẳng nói gì. Huy từ trong phòng đi ra, Linh đã ngủ. “Hai người không có kết quả đâu.” Vũ nói, mắt không nhìn chàng trai, Huy xoay ánh mắt về phía anh lặng thin. Vũ khẩy cười chua chát, giọng trùn xuống như hờn, như trách số phận bạc bẽo của hai anh em. Họ đã yêu những người không nên yêu và dù đã biết rõ nhưng sao k