Trên chiếc gương tròn đứng nghiêng nghiêng trên đĩa gạo, quả trứng gà vẫn đứng chân chân như trời trồng, mặc những cơn gió vẫn thổi dạt những đám cỏ ven bờ ven sườn đám đất. Chúng tôi và đám người hiếu kỳ như đã trấn tĩnh dăm phần, quây thành vòng tròn lớn quanh đàn lễ tạo thành 1 bức tường chắn cho không làm tắt cây nến đang bập bùng như hơi thở phập phồng của gió, Làm xua tan bớt nỗi sợ còn âm ỉ trong tâm những người đang khoác vai nhau. Vị Pháp Sư Thầy lấy tờ giấy ghi tên tuổi gia chủ đốt cháy rồi huơ huơ đốt trên quả trứng như vẻ đốt vía, làm trong sạch lại tâm của quả trứng. Sau đó ông cầm Chiếc Ấn có tên : Ấn đức vua Cha Ngọc Hoàng Thượng Đế, đưa vòng 3 vòng trên trái trứng, miệng đọc vài câu gì đó như kinh Phật mà tôi nghe không rõ. Sau khi đặt lại Ấn trước mâm ông lấy chiếc dùi gõ chuông gõ thật mạnh xuống mép gương 3 cái thật mạnh làm chiếc gương nún hẳn xuống đĩa gạo tạo 1 góc nghiêng đến 5%. Lạ thay quả trứng vẫn như cố tình bám thật chặt lấy mặt gương như có 1 lực hút vô hình. Pháp Sư nghiêng ghé xuống gần trứng, một tay xòe bên tai để nghe giọng nói vọng từ hư vô rồi hỏi : ai khóc đây ? xưng tên cho ta biết. Vì sao lại khóc, rồi ừ ào như đang nói chuyện, rồi ông đưa mắt nhìn quanh, ngoắc tôi và chú em lại ngồi lại gần rồi nói : các anh chú ý nghe tiếng nói phát ra từ khoảng không trên quả trứng – đấy, đấy… Nó bảo : nó là Sầy, em gái là Hiềng xin cảm ơn mọi người đã cho ăn no nê, nhưng anh em nó khóc vì rất buồn là mất ông mà anh em nó đã gắn bó từ tấm bé…Tôi nhìn quả trứng hút chặt như không thể tin ở đôi mắt của mình được nữa – quả trứng cứ rung lên từng hồi, rồi lắc lư trên mặt gương, điểm tiếp xúc vói mặt gương chỉ khoảng bằng chấm đầu 1 cây kim khâu, không hơn không kém, thật là 1 điều kì diệu. Tôi cố sức lắng nghe theo lời Thầy chỉ dẫn, Quả thực có tiếng nói lao sao như tiếng vọng từ xa xăm nghe thật trong và quá nhỏ, gần như tiếng nghèn nghẹt của máy Điện thoại sắp hết pin, chắc rằng phải khổ công luyện tập mới có thể nghe dễ dàng được. Giọng Thầy cắt ngang sự tập trung thính giác của tôi : Thôi nhé – 2 anh em ngươi về với cửa Mẫu, ta mong rằng các ngươi sẽ nhanh chóng được siêu thoát để rồi biết đâu lại được trở lại kiếp trần gian, được làm một con người. Thôi nhé, đừng trách ta. Nói xong vị Pháp Sư lấy tờ tiền địa phủ chụp lấy quả Trứng cứng đầu rồi bọc lấy nó, vặn chặt 1 đầu kín mít. Pháp Sư Thầy dựng tiếp quả trứng thứ 2 lên tại chiếc gương trên đĩa gạo, lạ thay vừa chạm mặt gương quả trứng đã hút chặt lấy mặt gương và yên vị không hề nhúc nhích. Thầy cao giọng hỏi : Vong là ai ? có tiếng vọng lao sao, Thầy hỏi tiếp : Hiềng hả, Thầy. .ừ. ừ rồi phiên dịch cho mọi người cùng nghe : đúng là Hiềng, em gái của Sầy, nó bảo muốn đi cùng anh, rồi nó khóc… nó bảo sợ lắm, sợ mất cả anh nó nữa.. Thầy bảo : thôi thì vong Hiềng theo anh về với cửa Mẫu nhé, rồi 2 anh em cố gắng mà tu thân, từ nay được về cửa Thánh vui vẻ, có ăn, có mặc đầy đủ nhé, lúc nào nhớ đến ông thì xin phép về thăm cho đàng hoàng, đừng có bỏ chốn và làm khó dễ gì cho gia chủ người ta mà các quan phạt là bị giam cầm thì khổ nhé. Thầy với tay lấy mấy tờ tiền vàng gói quả trứng như lần trước, rồi bảo chúng tôi chuẩn bị xe sang đền Mẫu bên sông luôn cho kịp. Tôi chứng kiến sự chia tay của những vong hồn bé nhỏ bơ vơ, vô hình thật là cảm động, nước mắt tôi cứ ứa ra mà không thể kiểm soát được bản thân. Cho đến ngày hôm nay, cơ duyên đã cho tôi chứng kiến được sự tồn tại thực sự của nhưng Vong Hồn bé nhỏ trong 1 thế giới vô hình, tưởng chừng như xa lạ mà sao rất đỗi thân thuộc luôn luôn song hành bên thế giới vật chất hữu hình của chúng ta. Tôi bàng hoàng bước theo sau vị Pháp Sư Thầy bằng sương bằng thịt, đang nâng niu 2 sinh linh nhỏ bé bước lên xe, đưa tiễn về phía tả ngạn con sông Đà bốn mùa sóng quận
Chú lái xe nổ máy cho xe chạy vun vút trên con phố đô