Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám (Phần 2F) - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám (Phần 2F) (xem 247)

Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám (Phần 2F)

Đọc Truyện Ma – Quỷ Ám (Phần 2F)

Nhà thám tử ngước nhìn vị linh mục, miễn cưỡng không muốn đi. “Vậy là ta kết thúc sao?”

Vị linh mục gác một chân lên ghế đá, nghiêng người tới trước, một tay tựa hẳn lên đầu gối. “Thực lòng tôi không giấu diếm gì đâu”. Ông nói. “Thật đó. Giá tôi biết một linh mục nào giống như kẻ ông đang tìm kiếm, chí ít tôi cũng có thể nói cho ông rằng có một người như thế.. như thế… mà không tiết lộ tên ông ta. Rồi kế đó, tôi sẽ phúc trình việc ấy lên Giám Tinh. Nhưng tôi không biết có ai thậm chí hơi giống như vậy”.

“À, vâng”, nhà thám tử thở dài. “Trước hết, tôi chưa hề nghĩ đó là một linh mục. Thực sự là không”. Ông gật đầu về hướng bãi đậu xe. “Vâng, xe tôi ngoài đó”.

Hai người cất bước.

“Điều mà tôi thực tâm nghi ngờ”, nhà thám tử tiếp tục. “Nếu tôi nói ra chắc cha sẽ bảo là tôi điên. Tôi không biết. Tôi không biết”. Ông ta lắc đầu quầy quậy. “Ôi chao, bao nhiêu kiểu hội kín thế này, những giáo phái kiểu này, nơi họ giết người một cách vô cớ. Nó khiến cho ta bắt đầu suy nghĩ đến những điều kỳ quặc. Để theo kịp thời đại, vào những thời buổi như thế này, ta còn phải điên một chút mới được”.

Karras gật đầu.

“Cái gì trên áo thun của cha vậy?” nhà thám tử hỏi vị linh mục, vừa hất đầu về phía ngực áo ông.

“Cái gì đâu?”

“Trên ngực áo thun đó”, nhà thám tử nói rõ. “Hàng chữ ấy, Các Triết Gia”.

“À, có một năm tôi đã dạy vài khóa”, Karras nói, “ở chủng viện Woodstock, bang Maryland. Tôi chơi trong đội dã cầu lớp dưới. Các cầu thủ được gọi là Các Triết Gia”.

“À, còn đội lớp trên?”

“Các Nhà Thần Học”.

Kinderman mỉm cười và lắc đầu. “Các Nhà Thần Học ba, Các Triết Gia hai”, ông ngẫm nghĩ.

“Các Triết Gia ba, Các Nhà Thần Học hai”.

“Dĩ nhiên”.

“Dĩ nhiên”.

“Những chuyện lạ lùng”. Nhà thám tử trầm ngâm. “Lạ lùng thật. Này, thưa cha..” Ông bắt đầu một chiến thuật dè dặt. “Này, bác sĩ ơi,… tôi có điên không, hay là có thể có một ổ phù thủy tại Quận này ngay lúc này đây? Ngay hôm nay đây?”

“Ôi, nào”. Karras nói.

“Thế là có thể có rồi”.

“Tôi không hiểu ý ông”.

“Bây giờ tôi sẽ đóng vai bác sĩ đây”, nhà thám tử tuyên bố với linh mục, ngón tay trỏ của ông ta vung vẩy trong không khí. “Cha không nói là không, mà lại tỏ ra tinh ranh một lần nữa. Thế là cha thủ thế rồi, thưa cha nhân lành, đúng là cha thủ rồi. Cha sợ rằng cha sẽ trông ra vẻ cả thộn, dễ tin, có lẽ vậy, ra vẻ một ông cha mê tín trước mặt Kinderman nhà trí tuệ bậc thầy, nhà duy lý”, ông vỗ vỗ ngón tay lên trán. “Bậc thiên tài bên cạnh cha đây. Thời đại của lý trí biết đi đây. Đúng không? Tôi nói có đúng không?”

Vị linh mục Dòng Tên nhìn chăm chăm nhà thám tử với vẻ ức đoán và sự nể vì càng lúc càng tăng. “Chà, thật là hết sức sắc sảo, khôn ngoan”, ông nhận xét.

“Được rồi”, Kinderman lầu bầu. “Thế thì tôi xin hỏi cha một lần nữa, có thể có những hang ổ của bọn phù thủy ngay tại quận này không?”

“Chà, điều này thì quả thật tôi không biết”, Karras trầm ngâm đáp, hai tay ông khoanh trước ngực. “Nhưng tại nhiều khu vực ở châu Âu, người ta vẫn cử hành Lễ Đen”.

“Ngày nay à?”

“Ngày nay”.

“Có phải cha muốn nói là cũng y như thuở xưa vậy, hở cha? Này, tình cờ tôi có được đọc về mấy chuyện đó, nào là chuyện tình dục, chuyện tượng thánh, và cơ man những điều chẳng ai biết đâu mà lần. Tôi không làm cha ghê tởm, nhưng tiện thể xin hỏi cha là họ quả có làm tất cả những điều ấy không? Thật không?”

“Tôi không biết”.

“Vậy thì ý kiến của cha ra sao, thưa cha Phòng Thủ”.

Vị linh mục Dòng Tên bật cười. “Thôi được rồi, tôi nghĩ là điều đó có thật đấy. Hay chí ít tôi cũng nghĩ là như vậy. Nhưng hầu hết các luận điểm của tôi đều căn cứ trên bệnh lý học. Chắc chắn như vậy, cái vụ Lễ Đen đó. Bất cứ kẻ nào làm những hành động đó đều là một con người hết sức rối loạn, và rối loạn hết sức đặc biệt. Thật vậy, thuật ngữ y học, có một cái tên gọi loại chứng rối loạn kiểu đó được mệnh danh là hội chứng quỷ xa-tăng – Satanism – hay là sự sùng bái xa-tăng, ý muốn nói những kẻ không thể nào đạt được khoái lạc nhục dục mà không kèm theo một hành động báng bổ thần thánh nào đó. Vâng, điều đó không phải là bất thường lắm đâu ngay cả trong thời đại ngày nay, và Lễ Đen được sử dụng đến chỉ như một cách biện minh đó thôi”.

“Một lần nữa, xin thứ lỗi cho tôi, nhưng còn những hành vi dâm loạn người ta thực hiện trên tượng Chúa Giê-su và trinh nữ Marie thì sao?”

“Những hành động ấy ra sao cơ?”

“Mà chúng có thật không?”

“Vâng, tôi nghĩ là điều này có lẽ khiến ông quan tâm với tư cách là một viên chức cảnh sát”. Máu học giả của vị linh mục lại được kích thích sôi sục lên, cử chỉ của Karrsas trở nên hùng hồn một cách lặng lẽ. “Tàng thư văn khố của Sở Cảnh sát Paris vẫn còn lưu trữ hồ sơ vụ hai tu sĩ thuộc một tu viện lân cận, để xem nào…” ông gãi đầu như cố gắng nhớ lại. “À, phải rồi, tu viện ở Crépy, tôi tin như thế. Hay bất cứ tu viện nào”, ông nhún vai, “ở vùng gần đó. Hai tu sĩ này bước vào một lữ quán, hung hăng đòi một chiếc giường ba người nằm. À, nhân vật thứ ba thì họ vác trên vai: một tượng Đức Mẹ lớn cỡ bằng người thật”.

“Trời đất, kinh khủng quá”, nhà thám tử thở hào hển. “Kinh khủng quá!”

“Nhưng sự thực đúng như vậy, và đó là một chỉ dẫn khá rõ ràng những điều ông đọc đã được căn cứ trên thực tế”.

“Chà, chuyện tình dục, có lẽ vậy rồi, có lẽ như vậy. Tôi có thể hiểu được. Đó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Không hề gì. Nhưng đàng này, xét đến những vụ giết người theo nghi lễ thì sao đây, thưa cha? Có thật không? Cha nói đi! Cái vụ lấy máu trẻ sơ sinh ấy?” Nhà thám tử đang ám chỉ đến một điều khác ông đã được đọc trong sách biên khảo về thuật phù thủy, chương mô tả thế nào trong cuộc Lễ Đen, thầy tế lễ không mặc áo dòng kia lắm lúc thường rạch cườm tay một trẻ sơ sinh làm cho máu nó chảy vào một chén thánh, sau đó chén máu được hiến tế và dùng trong nghi thức thông công. “Điều đó giống hệt những chuyện người ta hay kể về người Do Thái”, nhà thám tử nói tiếp, “thế nào họ bắt cóc những hài nhi Thiên Chúa giáo rồi uống máu chúng. Chà, xin thứ lỗi cho tôi, nhưng chính dân tộc cha đã kể các câu chuyện đó”.

“Nếu họ đã làm điều đó, thì xin hãy tha thứ cho tôi”.

“Cha đã được giải tội, cha đã được giải tội rồi mà”.

Một cái gì đen tối, một cái gì đó buồn thảm, lướt qua mắt vị linh mục, giống như cái bóng của một niềm đau được hồi tưởng lại trong chốc lát. Ông vội chú tia mắt mình vào lối đi ngay trước mặt.

“Thực sự tôi không biết gì về chuyện giết người theo nghi lễ”. Karras nói. “Tôi không biết thật. Nhưng có dạo, một bà mụ ở Thụy Sĩ đã thú nhận đã giết ba mươi hoặc bốn mươi trẻ sơ sinh để sử dụng tại Lễ Đen. Ồ, thì có lẽ bà ta đã bị tra khảo”, ông nói thêm. “Ai mà biết được. Nhưng rõ ràng bà ta đã kể một câu chuyện hết sức thuyết phục, rất đáng tin cậy. Bà kể rằng bà thường dấu một chiếc kim dài

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Được thôi, cho tôi 200 ngàn tôi sang phòng ô sin giải quyết”

Từ Một Thằng Gay Em Đã Lột Xác Bá Đạo Như Thế Nào

Dưỡng thú thành phi

Vợ lo kiếm tiền, “bỏ đói” tôi

“Con xin mẹ đừng miệt thị vợ con nữa, cô ấy là người đã nuôi cả gia đình mình đấy!”