Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám (Hết Phần 2) - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám (Hết Phần 2) (xem 328)

Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám (Hết Phần 2)

n”. Trông ông có vẻ đỏ mặt tợn hơn nữa.

“Không, không phải thế đâu. Tôi chỉ là kẻ quấy rầy”. Ông mở cửa. “Đừng bận tâm về những điều tôi vừa nói bữa nay. Điều đó bực mình lắm. Quên nó đi. Hãy để tâm trí lo cho con gái bà. Con gái của bà”.

Chris gật đầu, nỗi chán chường lại dậy lên trong nàng lúc Kinderman bước ra sân trước và ngả nón.

“Nhưng bà sẽ hỏi cô bé chứ?” Ông nhắc nhở lúc quay lại.

“Tôi sẽ hỏi”, Chris thì thào. “Tôi hứa là tôi sẽ hỏi”.

“Thôi, tạm biệt bà, và hãy bảo trọng”.

Một lần nữa, Chris gật đầu, rồi thêm, “Cả ông nữa”.

Nàng khẽ đóng cửa lại. Rồi lập tức lại mở nó ra khi ông ta gõ.

“Thật quấy quả quá! Tôi thật quấy rầy quá. Tôi bỏ quên cây bút chì”. Ông nhăn mặt xin lỗi.

Chris nhìn mẩu bút chì trong tay nàng, cười héo hắt rồi trả nó cho Kinderman.

“Còn một việc nữa”, ông ta ngần ngừ. “Không nghĩa lý gì. Tôi biết – chỉ tổ quấy rầy, ngốc nghếch – nhưng tôi biết tôi sẽ không thể nào ngủ được khi nghĩ rằng có lẽ có một tên điên nào đó xổng chuồng hay một tên xì ke ma túy còn tự tung tự tác chỉ vì tôi chưa sâu sát coi ngó đến tất cả mọi tiểu tiết, vô luận là nhỏ nhặt đến đâu. Bà nghĩ rằng tôi có thể – ồ, không, không, thế thì ngớ ngẩn quá, đúng là – vâng, vâng, tôi cần phải tiến hành thôi. Có lẽ tôi xin phép được nói một lời với ông Engstrom, bà nghĩ sao? Các chuyến giao hàng… câu hỏi về các chuyến giao hàng. Tôi nhất thiết phải…”

“Được thôi, mời ông vào”. Chris mêt mỏi nói.

“Không, bà bận rộn quá. Đủ rồi. Tôi có thể nói chuyện với ông ta tại đây. Thế là tốt rồi. Ngay chỗ này là tốt rồi”.

Ông ta nghiêng người trên lan can.

“Nếu ông cứ khăng khăng”, Chris mỉm cười nhợt nhạt. “Anh ta đang ở bên Regan. Tôi sẽ cho gọi anh ta xuống”.

“Đa tạ bà”.

Chris nhanh chóng đóng cửa lại. Một phút sau, Karl lại mở cánh cửa ấy. Anh ta bước xuống sân trước, một tay đặt trên quả đấm cửa, giữ cửa mở hé. Đứng cao lêu nghêu như cây tre miễu, anh ta nhìn Kinderman với đôi mắt trong sáng và bình thản. “Vâng?” Anh ta hỏi, không một nét biểu lộ.

“Ông có quyền giữ yên lặng”, Kinderman nghinh tiếp anh ta, tia nhìn sắt thép của ông khóa chặt lấy tia mắt Karl. “Nếu ông từ bỏ quyền giữ yên lặng”, ông ta nói nhanh với một âm điệu phẳng lì, trí mạng, “thì bất cứ điều gì ông nói đều có thể và sẽ được sử dụng để chống lại ông trước tòa án. Ông có quyền nói trước mặt một luật sư và vị luật sư đó sẽ hiện diện trong lúc thẩm vấn. Nếu ông muốn như thế, và không đủ khả năng mướn một luật sư, chúng tôi sẽ cử đến một luật sư miễn phí cho ông trước khi thẩm vấn. Ông có hiểu rõ mọi quyền lợi mà tôi vừa giải thích cho ông không?”

Chim chóc ríu rít líu lo trong đám cành cây cổ thụ. Tiếng xe cộ lưu thông từ Phố M. vẳng lên đến họ, nghèn nghẹn như tiếng bầy ong vò vẻ từ một đám cỏ xa tắp. Tia nhìn của Karl không hề chao đảo lúc anh trả lời, “CÓ”.

“Ông muốn từ bỏ quyền giữ im lặng không?”

“Vâng”.

“Ông muốn từ bỏ quyền nói trước mặt luật sư và có sự hiện diện của ông ta trong lúc thẩm vấn không?”

“Vâng”.

“Có phải trước đây ông đã khai rằng vào hôm 28 tháng Tư, đêm xảy ra cái chết của ông Dennings, ông đã đi xem một phim trình chiếu tại rạp Crest không?”

“Phải”.

“Ông vào rạp đó lúc mấy giờ?”

“Tôi không nhớ”.

“Trước đây, ông đã khai rằng ông xem xuất chiếu 6 giờ. Chi tiết đó có giúp ông nhớ lại được không?”

“Vâng, vâng, đúng xuất 6 giờ. Tôi nhớ rồi”.

“Vậy là ông đã xem tuồng đó – phim đó – từ đầu chứ?”

“Đúng vậy”.

“Không trước đó chứ?”

“Không, tôi xem đến hết phim”.

“Rời rạp chiếu bóng, ông lên chuyến buýt Thành phố ngay trước rạp, xuống xe tại góc phố M. và Đại lộ Wisconsin vào khoảng 9 giờ 20 phút tối”.

“Vâng”.

“Rồi đi bộ về nhà?”

“Tôi đi bộ về”.

“Và về đến nhà này vào khoảng 9 giờ 30 tối?”

“Tôi về đến đây đúng 9 giờ 30”. Karl đáp.

“Ông chắc vậy?”

“Vâng, tôi có xem đồng hồ. Tôi quả quyết là như vậy”.

“Và ông đã xem trọn bộ phim từ đầu đến cuối?”

“Vâng, tôi đã nói rồi”.

“Các câu trả lời của ông đang được ghi âm lại, thưa ông Engstrom. Tôi muốn ông phải tuyệt đối khẳng định”.

“Tôi khẳng định”.

“Ông có biết một vụ gây gổ giữa một nhân viên xếp chỗ trong rạp với một ông khách say xảy ra vào năm phút cuối của phim chứ?”

“Có”.

“Ông có thể cho tôi biết lý do vụ đấu khẩu đó không?”

“Ông khách đó say rượu và gây lộn xộn”.

“Cuối cùng họ xử trí với ông ta ra sao?”

“Đuổi ra. Họ tống cổ ông ta ra ngoài”.

“Không hề có vụ lộn xộn như thế cả. Và ông có biết là trong xuất chiếu sáu giờ đó đã xảy ra một trục trặc kỹ thuật kéo dài đâu khoảng mười lăm phút làm gián đoạn việc chiếu phim không?”

“Tôi không biết”.

“Ông có nhớ là khán giả la ó phản đối không?”

“Không, không có chuyện gì cả. Không có biến cố kỹ thuật nào hết”.

“Ông chắc chứ?”

“Không có chuyện gì cả”.

“Đã có đấy, như đã được phản ảnh trong sổ nhật ký của nhân viên phòng chiếu, buổi chiếu phim hôm đó đã kết thúc không phải lúc 8 giờ 45 phút tối, mà là khoảng 8 giờ 55 phút, điều đó có nghĩa là chuyến xe buýt sớm nhất khởi hành từ rạp hát đưa ông về đến góc phố M. và Đại lộ Wisconsin không phải lúc 9 giờ 20, mà là lúc 9 giờ 45, do đó, thời điểm sớm nhất mà ông có thể về đến nhà này là khoảng 10 giờ kém 05 phút, chứ không phải là 9 giờ 30 như điều bà MacNeil cũng đã làm chứng. Bây giờ xin ông bình luận về điểm mâu thuẫn khó hiểu này cho”.

Không hề có một giây phút nào mà Karl đánh mất vẻ bình tĩnh và anh ta vẫn giữ vững thái độ đó khi đáp, “Không”.

Suốt một lúc, nhà thám tử cứ câm lặng nhìn anh đăm đăm, rồi ông ta thở dài ngó xuống, lúc ông tắt núm điều khiển máy ghi âm được nhét trong lần lót áo khoác. Ông cứ ghìm tia nhìn xuống một lúc, rồi ngước lên nhìn Karl. “Ông Engstrom…” Ông bắt đầu bằng một giọng chán chường trĩu nặng thông cảm. “Một tội ác nghiêm trọng có lẽ đã xảy ra. Ông đang bị tình nghi. Ông Dennings đã sỉ nhục ông, tôi được biết điều đó do nhiều nguồn tin khác nhau. Và rõ ràng là ông đã nói dối về nơi chốn ông có mặt lúc xảy ra cái chết của ông ta. Ồ, chuyện đó đôi khi vẫn xảy ra – chúng ta là con người mà, tại sao không? – một người đàn ông có vợ, có mặt ở một nơi mà anh ta bảo là anh ta không hề đến đó. Chắc hẳn ông nhận thấy là tôi dàn xếp để chúng ta nói chuyện thật riêng tư, kín đáo đấy chứ? Không có mặt ai khác? Không có mặt vợ ông? Lúc này tôi cũng không ghi âm đâu. Máy đã tắt. Ông có thể tin ở tôi. Nếu tình cờ đêm hôm đó ông đi đâu với một phụ nữ không phải là vợ ông, ông cứ bảo cho tôi biết, tôi sẽ kiểm chứng việc đó, ông sẽ thoát khỏi chuyện rắc rối này mà vợ ông cũng sẽ không hay biết gì hết. Vậy bây giờ ông hãy nói tôi nghe, ông đã ở đâu vào thời điểm Dennings chết?”

Trong thoáng chốc, một nét gì đó lóe lên từ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 4

Tuổi thơ và Hiện tại

Truyện Nhật Ký Chăn Rau Voz Full

Chị nông hạnh phúc

Bất hạnh do chiếc que thử thai không đúng sự thật