Đọc truyện ma - Nuôi ma ngải - coloawap.net - đọc truyện ma lúc nửa đêm - thế giới ma - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma - Nuôi ma ngải - coloawap.net - đọc truyện ma lúc nửa đêm - thế giới ma (xem 1477)

Đọc truyện ma - Nuôi ma ngải - coloawap.net - đọc truyện ma lúc nửa đêm - thế giới ma

đứa em nuôi của Lưu hồi còn ở Việt Nam và sau này thỉnh thoảng chàng cúng gửi cho nó chút ít quà để sống. Tội nghiệp thằng nhỏ, đã nghèo lại có cả chục đứa con. Gia đình nó sống thực nheo nhóc tuốt bên Thủ Thiêm từ hồi nào tới giờ.Cả nhà Thi đang ăn cơm trưa, thấy Lưu tới giật mình. Thi vội buông chén cơm, chạy ra ôm chầm lấy Lưu, nước mắt lưng tròng.“Trời ơi anh Hai, anh về đây hồi nào vậy. Sao không báo trước cho tụi em ra phi trường đón.”Lưu vỗ nhè nhẹ sau lưng Thi, nói:“Anh về có công chuyện, không muốn ồn ào. Chỉ có tụi em biết thôi. Nhưng mà bây giờ ăn cum đi rồi làm gì thì làm.Thi lụp chụp buông Lưu ra, la mấy đứa nhỏ ngồi sích vào nhau cho chàng ngồi xuống chiếc chiếu rách trải giữa nhà, dùng để làm bàn ăn cơln. Mấy đứa bé nhìn Lưu đăm đăm. Lẽ dĩ nhiên là chúng không biết chàng là ai, vì hầu hết khi Lưu vượt biên có đứa còn ắm trên tay. Có đứa chưa sanh. Thằng lớn nhất cũng mới có ba tuổi. Vợ Thi lật đật lấy thêm một cái chén, gắp cho Lưu một củ khoai, nàng cười gượng, mời:“Anh Hai tới hơi trễ, tụi em không nấu đủ cơm ăn tạm củ khoai nhé anh.”Lưu mỉm cười gật đầu, đỡ cái chén. Nhìn vô mâm cơm chàng biết tụi nó cũng vừa mới dọn ra đây thôi. Trong những chén cơm của mấy đứa nhỏ, có đứa nào có hột gạo nào đâu. Chúng nó đang ăn khoai trừ cơm chứ còn gì nữa. Chính giữa mâm cơm chỉ cóù đa muối vừng và một tô canh rau muống thực bự.“Hồi này tụi em làm ăn ra sao?”Thi thở dài.“Thì em vẫn đạp xích lô, vợ em nuôi ba con gà và ra chợ chiều mua bán mấy con tôm, con tép.”“Mấy đứa nhỏ đi học ở đâu?”“Chúng nó có đứa nào đi học hành gì đâu, con nhỏ lớn thì theo mẹ ra ehợ bán buôn. Còn mấy thằng choai choai này thì ở nhà coi lẫn nhau, nuôi ba con gà thôi mà.”Lưu cắn củ khoai mà muốn nghẹn ở cổ, nhưng cũng cố nuốt. Những đứa bé ăn uống thực ngon lành. Hình như củ khoai trong chén chàng lớn nhất. Lưu chỉ ăn vài miếng rồi bẻ củ khoai cho mấy đứa nhỏ đã ăn hết phần của chúng, nhưng vẫn còn thòm thèm. Thi la lên:“Mấy đứa mày đâu có được ăn khoai của bác.”Lưu mĩm cười nói ngay:“Ăn đi các cháu, bác ăn cơm ở khách sạn rồi, không đói đâu Để chúc nữa bác đưa tiền cho mẹ cháu mua bao gạo về nấu cơm chiều ăn nhé.”Một đứa nhìn Lưu đăm đăm hỏi:“Chiều nay có gạo nấu cơm hả bác.”Lưu gật đầu:“Ừ cả thịt gà nữa.”Thằng nhỏ trợn mắt nhìn Lưu:“Mẹ nói gà nuôi lớn để đẻ trứng đó bác Hai. Khôngthịt được đâu, Vợ chồng Thi và Lưu cùng cười lớn, Thi nạt eơn:“Thằng Tí không được hỗn chứ. Bác Hai không thịt con gà của con đâu. Bác mua con gà khác về làm thịt đó.”Thằng nhỏ tròn mắt hỏi mẹ nó:“Bố nói thực không hở mẹ?”Lưu xoa đầu thằng bé.“Thực đó, bác sẽ mua nguyên một con gà trống thực bự nấu cơm tối nay ăn, cháu chịu không?”Cả đám trẻ nhao nhao lên.“Cháu ăn nữa nhé bác Hai.”“Cháu nữa.”“Cháu nữa. Lâu lắm rồi cháu khôngđược ăn miếngthịt gà nào đó.”Thi có vẻ hơi ngượng vì cảnh nghèo của mình, mắng át lũ con:“Tụi mày có im đi không, ồn ào qúa đi. Ăn cơm xong, ra sân chơi, tối nay đứa nào cũng được ăn hết đó.”Đám trẻ reo hò kéo nhau ra sân ngay. Chúng ồn ào đó rồi cũng tản nát ngay đó. Lưu móc túi đưa cho vợ Thi một trăm đô, nói:“Em cầm lấy mua gạo và ít thức ăn cho tụi nhỏ. Phải nhớ là tối nay có cơm và một con gù trống thực to đó.”Mặt vợ Thi sáng lên, nàng suýt soa:“Trời ơi, sao anh Hai cho tụi em nhiều thế.”Lưu mỉm cười: .“Không nhiều đâu, anh còn ăn ở đây dài dài mà.”“Chỉ sợ anh chê thôi, chứ anh mà ở đây còn gì hơn nữa.”Thi nhìn Lưu hỏi:“Bây giờ anh ở đâu, định về đây ở bao lâu.”Lưu ngần ngừ nói:“Anh cũng không biết bao giờ trở lại My. Tuy nhiên, chắc chắn phải ở lại đây vài tháng. Bây giờ ở tạm khách của công ty du lịch. Nhưng anh tới đây định nhờ em mướn dùm căn nhà nào tĩnh mịch ở vùng này cho đỡ tốn.”Thi vui ra mặt, nói ngay:“Vậy thì hay quá, ngay đầu đường này có một căn nhà thật xinh. Tường gạch, mái ngói, họ đang muốn bán. Nhưng em có thể hỏi mướn vài tháng cho anh ở được.Không mắc đâu.”Vợ Thi nhìn chồng, hỏi:“Nhà ông Ba Hiển hả?”Thi gật đầu:“Ừ căn nhà đó.”Vợ thi có vẻ hơi ngại.“Em sợ ông ấy chỉ muốn bán nhà để trả nợ thôi, chứ có phải dư dả gì đâu mà cho mướn nhà.”Lưu hỏi Thi:“Ông ấy muốn bán bao nhiêu?”“Dạ, hai lượng. Nhưng có thẩ bớt nữa được. Căn nhà thì không rộng lắm, nhưng được cái vườn chung quanh rộng, lại có cây cối mát mẻ nữa. Nêú phải như lúc bình thường thì căn nhà này cũng phải bốn năm cây đó anh Hai.”Lưu nói ngay:“Mua cho anh đi.”Thi ngạc nhiên hỏi:“Anh mua nhà làm chi ở vuong này vậy? Bộ tính ở luôn không về Mỹ nữa hay sao?”Vợ Thi cười khúc khích:“Anh Hai nói chơi thôi, chứ anh làm sao ở nơi nghèo nàn này được. Dù cho anh trở về đây làm ăn thì cũng phải mua nhà ở Sài gòn, chứ lẽ nào chui qua khu Thủ Thiêm này hả.”Lưu ngần ngừ, nói:“Tại các em không biết, anh có nỗi khổ tâm mới về đây, chứ không ở luôn đây đâu.”Thi mau mắn hỏi:“Chuyện gì vậy anh tụi em có thể giúp gì được anh không?”Lưu gật đầu, tử từ kể lại hết câu chuyện Tú Quyên và Trần Hùng Phú. Sau cùng bảo vợ chồng Thi:“Bởi vậy anh mới phải về đây. Bây giờ tụi em giúp anh mua căn nhà đó đi. Hai cây cũng không bao nhiêu đâu, chỉ có điều anh đứng tên không được. Còn tụi em cũng có nhà rồi, có mua được nữa không? Anh đi lâu không biết luật lệ mới bây giờ ra sao?”Thi nghe Lưu kể xong câu chuyện, nghiến răng nói:“Để em lụi cho thằng khốn nạn đó một dao là yên chứ gì Anh làm gì phải khổ sở thế.”Vợ Thi nói át chồng:“Anh này chỉ được cái nóng sảng thôi, đừng có làm hư việc của anh Hai chứ.” – ngừng một lát, nàng nói tiếp…“Em có một thằng em trai chưa có vợ con gì, nó cũng đi đạp xích lô như nhà em và mướn nhà ở gần đây, để em nhờ nó đứng tên dùm, chắc chắn được.”Lưu mừag rỡ, nói:“Được như thế còn gì bằng nữa. Xong việc, anh về Mỹ, sẽ để cho nó ở đó giữ nhà cho anh, khỏi phải mướn nhà nữa.”Vợ Thi tươi hẳn nét mặt, lụp chụp nói:“Như vậy thì hay quá rồi, tự nhiên thằng nhỏ có nhà ở khỏi trả tiền còn gì sướng hơn nữa.”Thi nhanh nhẩu.“Nếu vậy để em chạy qua nhà ông Ba Hiển, kêu ông ta lại đây cho mau chuyện.”Lưu gật đầu, nói:“Ừ em đi đi.”Thi lật đật lấy xe xích lô đi ngay, chỉ vài phút sau Thi đã chở ông chủ nhà tới. Nói chuyện một lát lại chở Lưu đi coi nhà luôn và chàng bằng lòng mua ngay. Căn nhà thật lý tưởng cho chàng nuôi Ma Ngải.Lưu thích nhất cái chái nho nhỏ bẻn hông nhà. Thật là thích hợp làm chỗ nuôi ma. ớ đó có thể kê được một cái đi văng và một cái bàn đủ để trồng chậu ngải. Phòng lại có cửa nẻo thực chắc chắn và kín đáo, nơi này ông Ba Hiển làm phòng ngủ cho đứa con gái hồi nó chưa đi lấy chồng. Phía ngoài có một phòng khách và một phòng ngủ liền với nhà bếp và phòng tắm. Cái phòng nho nhỏ Lưu dự định làm chỗ nuôi ma có cửa ăn thôngra cả phòngngủ và phòng khách.Thế là Lưu có thẩ dọn nhà ngay lập tức, còn giấy tờ vợ chồng Thi và thằng em vợ của nó lo cho chàng sau. Tối nay Lưu nhất định mở vỏ sò cho trứng ma nở.Lưu trao cho vợ Thi tiền mua nhà, rồi cùng Thi lên Sàigòn mua ít đồ đạc và và khách sạn lấy quần áo, bụi ngải và chiếc vỏ sò có trứng Ma Ngải. Chỉ tới tám giờ tối là mọi chuyện đều đâu vào đó. Lưu thấy trong lòng vui sướng làm sao. Như thế là cái mạng chó của thằng Trần Hùng Phú chỉ còn sống được ba mươi sáu ngày nữa là c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Con xin mẹ đừng miệt thị vợ con nữa, cô ấy là người đã nuôi cả gia đình mình đấy!”

Truyện Tiểu Thư Đáng Yêu

Đêm nào chồng cũng mộng du, sợ anh bị ma nhập tôi đi theo

Chiếc áo lót dưới gầm giường và lời thừa nhận của vợ sau 7 năm chung sống

Mộng dục