a lay mình dậy đến giờ mình mới sực nhớ trước lúc nằm xuống nền mình đã khoá cửa kĩ, lúc đó mặt mình cắt không còn một giọt máu, xanh lại (theo những gì bác chủ nhà nói) nhưng có vẻ bác ấy không mấy ngạc nhiên trước những gì mình mới kể, chỉ bảo mình mệt nên trúng gió mơ màng vậy thôi, mình xin phép rồi lặng lẽ bước về phòng mà biết rằng thực sự mình không muốn chút nào. Khi đi qua cái lối nhỏ dẫn vô phòng vệ sinh cũ thì bỗng tóc gáy mình dựng ngược lên, cả người lạnh toát, gió thổi qua cái lối ấy nghe như tiếng rít! mình quay người qua và thấy có một bóng khoác trên mình một tấm vải trắng dài, cao lều khều mở cửa phòng vệ sinh cũ bước vô, mình hoảng hồn lùi người và vấp trúng cái đống thau cũ rồi té nhào, khi nhìn lại thì thấy cửa phòng vệ sinh vẫn đóng im ỉm, chẳng còn thấy cái bóng trắng vừa nãy đâu cả, định thần lại rồi chạy thẳng về phòng, mình nhớ cái bóng ấy rất kì quái, cao tầm 2m3-2m5, cái dáng đi khập khiễng như bị mất một chân và khi mình nhìn xuống thì thấy cái thứ đó đang đi bằng 4 chân, mình không biết nó là cái quái gì nhưng mình khẳng định trong lúc té xuống đã thấy nó đi bằng 4 chân, nhưng hình như là có hai chân giả bằng gắn ở phía trước khiến thứ đó đi lại khó khăn, và nếu không nhầm thì mình cũng nghe cả tiếng cộp cộp của cái chân giả đó chạm xuống đất! Rót một li nước rồi tự trấn an và mình bắt đầu cảm thấy khá hối hận về việc thuê phòng, sau đó mình hẹn một vài đứa bạn rồi đi quán café nói chuyện, lúc đó mình chẳng muốn quay về căn phòng trọ ấy nữa, mình có kể cho thằng bạn thân mà nó không tin, nó kêu mình bịa này nọ. Ngồi dây dưa rồi cũng đến 6h chiều, bọn nó chẳng ai rảnh mà ngồi đó đến cùng, rồi lần lượt rủ nhau đi về, chỉ còn mình mình là ở đó. Ngồi thêm một lúc đến tầm 7h30 rồi cũng đứng lên đi về, chẳng lẽ thuê phòng mà lại ra đường ngủ. Lúc về thì mình có để ý thấy khe cửa trên phòng số 3 sáng, chắc họ mới đi làm về, như rồi đèn lại tắt mình đành phải bỏ cái ý định nói chuyện làm quen với hàng xóm, lúc về phòng đi ngang qua cái lối dẫn vào phòng vệ sinh cũ mà lạnh hết sống lưng, rồi quay mặt đi và nhanh chân bước về phòng. Tắm rửa xong rồi liền chèo lên gác cất mấy bộ đồ từ cái vali quần áo vào tủ, cái tủ cũng rất bình thường, có lẽ hồi trước có kính mà đã bị lấy ra (chắc do vỡ hoặc chủ trước không muốn dùng) bên ngoài có một ít bụi còn lại thì hoàn toàn sạch sẽ, treo mấy bộ đồ vào và đi xuống trải nệm ra ngủ cho êm chuyện, lúc đi xuống thì có chợt nhìn qua cái cửa sổ hướng ra khu đất hoang bên cạnh thì thấy có cái gì đó đen đen ở mấy lụm cây, mình bước thêm vài bước nữa và đưa mắt nhìn kĩ hơn (mặc dù biết rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp trông đợi) thứ đen đen đó lại gần cửa sổ hơn, rồi bám vào thành cửa sổ nhô lên, để dần hiện ra một khuôn mặt, một khuôn mặt trắng bệt với hai hốc mắt đen xì, da mặt nứt nẻ với những mặt máu hiện rõ trên mặt như người chết đuối, cái mồm há rộng ra đến mang tai và vẫn đang mở rộng dần, hoảng hồn trượt chân té lộn nhào, khi nhìn lại thì không còn thấy cái thứ đó nữa. Cảm xúc lúc này cảu mình khá lẫn lỗn, không hẳn là sợ mấy, cái khuôn mặt ấy thật ra mình đã gặp trong quá khứ rồi, mà những thứ gì mình gặp rồi thì không sợ khi gặp lại lần hai nữa. Lúc này mình bắt đầu nhớ lại cái lần gặp trong quá khứ ấy: Năm đấy là hè năm lớp 7 về quê chơi, quê mình ở TB, đêm bọn trong xóm nó rủ đi đánh cá, thì mình cũng hiếu kì mà đi theo, bọn nó thả lưới xuống rồi rủ nhau kiếm một gốc cây ngồi tám dóc lấy mấy củ khoai nướng ra chia nhau, một lúc sau thì thằng T (cháu mình) mới kêu mình ra kiểm tra lưới, mình cũng ra vẻ anh lớn trong đám ra ngó lưới, rọi cái đèn dầu xuống chỗ đặt lưới, thì mình thấy có cái gì ấy nó sục sục ở dưới nước, liền kêu bọn trẻ ra nhìn thì đột nhiên dưới nước có một khuôn mặt trắng bệt, da nứt nẻ chồi lên há hốc cái mồm ra rộng đến mức quai hàm gần như chật hoàn toàn, mắt nó đen ngòm tràn đầy vẻ hận, giận dữ, cái thứ đó kêu lên với cái giọng the thé, và mình cũng không bao giờ quên cái giọng ấy, nó như vọng về từ cõi âm lạnh lẽo và ma quái: “Lạnh…Xuống đây…xuống đây với tao…” ba hồn chín vía mình hét toáng lên rồi ném luôn cái đèn xuống nước ngã ngửa ra run rẩy, suốt mấy tuần còn lại ở quê đêm nào cũng mơ, đến khi về thành phố rồi vẫn mất ngủ khi nghĩ đến, riết rồi cũng hết và không sợ nữa, cái khuôn mặt mình vừa gặp giống ý đúc cái khuôn mặt lần ở quê đấy. Sau đó thì mình cũng không nhớ rõ mấy, hình như là lăn ra ngủ lúc nào không hay, cả đêm đấy giấc mơ hôm đi đánh cá ở quê liên tục hiện về! đem theo nỗi sợ mà tưởng chừng sẽ không bao giờ tái hiện lần nữa! Ngày thứ 3 (thứ 4 ngày 4 tháng 6) Người hàng xóm phòng 2 – Những điều không được phép chia sẻ Mình không thể post những việc sảy ra trong ngày thứ 3 được vì lí do không được sự cho phép của người hàng xóm phòng số 2 (K) hôm qua sau khi post xong Ngày thứ 2 thì mình có về nhà để lấy chút đồ, khi đi đến cửa thì có một thanh niên dáng người cao mà gầy, kéo vai mình nói là hàng xóm sống ở phòng 2, anh ấy kêu mình qua phòng anh ấy nói chuyện. Khi bước vô căn phòng suy nghĩ đầu tiên của mình là K theo đạo thiên chúa và rất sùng đạo, các cây thánh giá, tượng chúa được bày trí khắp phòng, mình không mấy dễ chịu về căn phòng vì mình theo Phật, không phải gọi là có thành kiến này nọ hoặc kì thị vì bạn thân của mình cũng theo thiên chúa giáo, đơn giản là mình không thấy thoải mái mấy. Mình và anh ấy có một cuộc nói chuyện nhỏ, anh nói anh biết tất cả những gì đang sảy ra trong căn phòng ấy, anh đã ở đây hơn 4 năm và cũng bị ảnh hưởng gián tiếp đến cuộc sống bởi cái thứ đang ám căn phòng ấy (chính xác hơn là cả dãy phòng). Mình cãm thấy tâm trạng ổn định hơn trước những gì anh ấy nói (vì mình tin mình không bị hoang tưởng và có người có thể giúp mình) Sau đấy anh ấy tỏ ra khá khó chịu trước những gì mình vừa đăng lên mạng và nói ý tưởng đấy thật ngu ngốc, anh ấy nói trong vấn đền này mình có thể coi là chưa hiểu gì hết, những thứ ấy không đơn giản chỉ là những trò hù dọa ma quỷ, nó đã quá bình thường với những bộ phim kinh dị nhạt nhẽo, việc này liên quan đến tính mạng, đã có người chết và càng nhiều người liên quan thì chỉ càng rắc rối (nghe có vẻ ngớ ngẩn và mình định không quan tâm đến lời anh ta nói nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện vì có thể K sẽ giúp ích cho mình trong vấn đề này) sau khi nghe mình kể thêm về những gì mình tính post lên tiếp và thuyết phục anh ấy cho phép đăng tiếp chứ không thể drop (anh ấy cũng là vozer và cũng chẳng thích cái kiểu đem con bỏ chợ và đó là suy nghĩ của mình, đúng là lúc ấy mình suy nghĩ thật ngớ ngẩn). không ngờ K sẽ cho phép mình đăng những gì anh cảm thấy được và khuyên mình hạn chế về căn phòng cuối dãy ấy vì nó là nơi bị ám nặng nhất! (mình nghĩ không đơn giản là K nghĩ về các bạn trên voz đợi bài mà chăc có một lí do nào đó, có thể là trông đợi sự giúp đỡ của một vozer nào đó rành trong lĩnh vực này khi đọc bài!) anh khuyên nên dọn qua đây ở, căn phòng đã được trấn và hạn chế những thứ ấy. Theo những gì anh cho phép thì Ngày thứ 3 là những gì mình không được phép đăng! Sau cuộc nói chuyện mình xin về trông quán cho bác.