Đọc Truyện MA - Nhang Tàn Canh - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Đọc Truyện MA - Nhang Tàn Canh (xem 130)

Đọc Truyện MA - Nhang Tàn Canh

Đọc Truyện MA – Nhang Tàn Canh

Nhóm chúng tôi bỏ quê nhà, lên Sài Gòn du học, mỗi đứa ở một chỗ, chỉ gặp nhau ngày chủ nhật để rong chơi, cà phê cà pháo cho đời đỡ cô đơn nơi xứ lạ.

Mãi cả tháng sau, chúng tôi mướn được một chỗ để ở chung. Ðó là căn nhà lầu hai tầng gọn ghẽ, xinh xắn nằm trong đường hẻm Ðống Ða, gần trường Thánh Mẫu, từ nơi này đi bộ qua trường Nguyễn Công Trứ bên Tân Ðịnh nơi chúng tôi đang học cũng không xa lắm. Tầng trệt hơi tối vi không có cửa sổ, Thằng Bảy và Phạm ở. Tầng trên sáng sủa hơn, có cửa sổ thông gió hai bên hông nhà. Phòng ăn chung nhà bếp, chúng tôi ít dùng, bởi vì ăn cơm tháng , đâu cần nấu nướng gì. Phòng ngủ, hai thằng bạn khác kê hai cái giường single ở chung. Phía trước là phòng thờ cúng, bàn thờ lâu ngày không nhang khói, lạnh tanh, điêu tàn, cổ tích, có lẽ vì quá cũ kỹ, nên khi dọn nhà người chủ không muốn mang đi. Tôi ở phòng này, rộng rãi, không ồn ào, dễ học bài. Ðặc biệt nhà này phòng vệ sinh ngoại trừ chỗ để tắm, còn có cái bồn treo lơ lửng trên tường, dành cho đàn ông, không thích hợp cho đàn bà! Không có nơi đại tiện, nhưng cũng chẳng sao, đi bộ chỉ 50 thước đến cuối hẻm có dãy public toilet nằm trên ao rao muống từa tựa như ở quê nhà, cặp bến đò thợ nhuộm..Mỗi đêm chúng tôi hay kéo nhau đi tập thể, lâu ngày cũng thành thói quen dễ thương, nhất là có lúc ngồi toilet sát bên với một cô bắc kỳ nho nhỏ, ngăn cách nhau chỉ một tấm vách lá rách nhiều chỗ, vừa toilet vừa nói chuyện lãng mạn, đời còn thú vị nào hơn!! Thằng Phạm, ngoài giờ học chữ, còn đi học thổi sáo với thầy Nguyễn Ðình Nghĩa, tiếng sáo của nó càng ngày càng dữ dội, động tim, mỗi khi nghe nó thổi bài Phụng Vũ, tôi muốn bỏ học, về quê chăn trâu cho hết một kiếp người! Tôi có ghi danh học thêm môn Anh văn vào mỗi tối thứ bảy. Có một đêm, lúc tan học, tôi thả bộ ngược đường Hiền Vương, dọc theo bức tường nghĩa trang Mạc Ðỉnh Chi cao quá đầu người để về nhà, lúc đó trời mưa nho nhỏ, chỉ vừa đủ ướt tóc, đường vắng hoe, gió thổi mạnh làm rơi xuống những chiếc lá còn xanh chưa muốn rụng, gió cũng làm những ngọn thông phía trong nghĩa địa reo vi vu, réo rắt, âm thanh mỗi lúc càng lớn thêm như tiếng sáo, tôi nghe giống bài Phụng Vũ thằng Phạm hay chơi, mênh mông, rồi quyện vào cái âm thanh chơi vơi của bài Trương Chi, hai thứ âm thanh ngược chiều cộng hưởng tạo ra thứ tiếng rất lạ nửa như tiếc thương, nửa nghe ai oán từ một cõi xa nào. Dòng âm thanh đuổi tôi càng lúc càng gần, như bước chân ai theo sau tôi. Mưa bắt đầu nặng hạt thấm ướt áo, con đường Hiền Vương lùi lại, tôi rẽ vào lối Bùi Hữu Nghĩa. Ðường vắng lắm, những ngọn đèn trên cao hắt hiu dội xuống thứ ánh sáng mờ ảo, bệnh hoạn. Thấy lạnh, tôi đưa tay định kéo cổ áo lên cao, chưa kịp, một bàn tay lạnh ngắt đã choàng qua cổ tôi, bất ngờ , tôi quay lại rất nhanh. Ðâu có ai ! Tim đập mạnh, tôi đi như chạy, vừa tới cầu sắt, tôi thấy có người con gái mặc áo dài trắng, đi ngược chiều tôi, càng đến gần, mới nhận thấy chân nàng không đụng đất, sợ quá, tôi vụt chạy nhanh qua mặt nàng, tà áo trắng chợt dài thêm như muốn cuốn tôi vào, rồi bỗng nhiên tan ra như mây, thấy lạ quá, tôi cố hết sức bình tĩnh để nhìn lại, bên kia cầu, có người mặc áo mưa kín đầu, đen thui, đang đuổi tôi, tôi chạy nhanh , bóng đen càng nhanh hơn, mệt quá đứng lại để thở, bóng đen cũng đứng lại, tôi tiếp tục chạy đến khi nghe được tiếng chuông nhà thờ Thánh Mẫu đổ, bóng đen biến mất? Về đến nhà, mở cửa bước vào, vắng tanh, tối thứ bảy đâu đứa nào muốn ở nhà, tôi lên lầu, thay bộ quần áo bị ướt, xong đến thắp hương bàn thờ, một dãy ly hương cả chục cái, đâu biết thờ ai, nhưng có khói nhang, lòng tôi thấy ấm áp, đỡ sợ. Ðịnh nằm ngã lưng một chút sẽ học bài, mới vừa thiu thỉu ngủ, tôi nghe tiếng nước chảy dưới phòng tắm, mừng lắm vì biết bạn đã về, ngồi dậy, đi xuống nhà bếp nói với bạn vài câu, thằng nào tắm sao không mở đèn, lười như heo, tôi chửi thầm, nước chảy mạnh thêm. Tôi đến mở công tắt điện, nước ngưng chảy, nhìn vào phòng tắm không đóng cửa, đâu thấy ai tắm, tôi nghĩ hay mình đã nghe lầm tiếng nước mưa chảy trên máng xối. Mưa gì dai dẳng, mưa hoài không dứt. Tắt đèn, định đi ngủ, nhưng tôi lại vén tấm màn sáo cửa sổ, xem mưa đã nhẹ hạt chưa, ngay lúc đó đèn nhà bên kia vụt sáng, nhìn qua cửa sổ kính, không kéo màn, cách chỗ tôi đứng chưa đầy nửa thước, người con gái mặc áo dài trắng, tóc xõa dài quá lưng, đi tới đi lui như đang tìm kiếm vật gì, rồi nàng đến tấm gương lớn đặt trên bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt mình trong đó, sửa lại mái tóc, có vẻ như đã hài lòng, nàng đưa tay mở từ từ các cúc áo, chiếc áo dài được cởi ra, treo cẩn thận trên móc áo, kế đến là chiếc áo nịt vú cũng được bung ra, tôi bàng hoàng, nín thở, trời ơi, một kỳ quan rực rỡ thênh thang trước mắt tôi, thì ra tất cả những huyền bí chỉ ở phía sau một chút lụa là mỏng manh…Tôi đâu có đủ chữ nghĩa để diễn tả nhan sắc nàng, ngay cả ông Nguyên Sa có sống lại, chắc cũng chỉ viết được : Da em trắng, anh chẳng cần ánh sáng Tóc em dài, anh chẳng tiếc mùa xuân Trên cuộc đời này chẳng có giai nhân Bởi anh gọi tên em là nhan sắc… Rồi nàng tắt đèn trên trần, còn lại ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn ngủ ,tôi thấy dáng nàng không che đậy, chơi vơi, nửa có, nửa không. Tim tôi như ngừng đập, mãi đến lúc nàng cuộn mình trong chăn, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ vụt tắt, tôi thẫn thờ trở lại phòng, những cây nhang trên bàn thờ sắp tàn, khói bay nghi ngút, quyện theo mùi trầm mênh mông cả góc phòng. Tôi lên giường ôm theo chân dung tuyệt vời vào giấc ngủ, nhưng cứ trằn trọc mãi, trong trạng thái như mê sảng, tôi nghe trên ngực mình nóng lắm, khó thở, rồi một mái tóc dài chợt xõa xuống mũi tôi, hương quỳnh tan vào da thịt, gần như nghẹt thở, hoảng hốt, tôi đưa tay lùa giấc mơ, bật ngồi dậy, đâu có gì chung quanh, ngoài dãy lư hương buồn thiu, bất động trên bàn thờ?Tôi cố gắng đi vào giấc ngủ nhưng cả đêm không thể nào ngủ được, chỉ mơ màng, cho đến khi nghe tiếng rao mời của thằng nhỏ bán bánh mì nóng, biết trời sắp sáng. Tôi thức dậy, làm vệ sinh cá nhân, vừa định đi tắm, mới hay cả người tôi mùi khói nhang nực nồng. Dòng nước lạnh tưới xuống, tôi tỉnh táo đôi chút, chải lại mái tóc se sua cuộc đời, lạ quá, tóc tôi lược chải hoài không giáp! Bên ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn tôi trong gương, mắt tôi đen láy, môi tôi ngọt ngào như múi quít chín cây, chiếc mũi cao , thon nhỏ nổi bật giữa làn da tươi non như trái mận vào mùa , trời ơi, tôi đâu phải là tôi, kinh khủng , tưởng như đang mơ. Bằng hết sự can đảm nhìn thật kỹ trong gương lần nữa, đôi ngực tôi no tròn khêu gợi thẳng góc với mặt phẳng của làn gương, tôi chết sững, muốn hét to lên để đánh thức nỗi kinh hoàng, muốn bỏ chạy khỏi nơi u uẩn, nhưng tôi không cử động nổi, dùng hết tàn lực, tay tôi đập mạnh xuống tấm gương, dáng người con gái tôi đã thấy vào buổi tối như giẫy giụa nhiều lần, tan ra, trôi lênh đênh theo sóng thủy tinh, rồi biến mất? Tôi bỏ đi thật nhanh, bước ra cửa, tôi gặp thằng Phạm cũng vừa trở về sau một đêm rong chơi mệt mỏi, tôi đi như ma đuổi, không quay lại chào nó. Ghé vào quán bên đường uống một tách c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
2 cô con dâu bị tai nạn, mẹ chồng chỉ lo cứu con dâu giàu có và sự thật là …

I Miss You – Chuyện tình trên Facebook

Vừa dâng hiến xong bạn trai kéo khóa quần nói: “Anh không muốn ăn đời ở kiếp với người con gái lừa dối…”

Háo hức chuẩn bị đám cưới cả năm trời, để rồi phải hủy hôn ngay khi nghe được cuộc điện thoại của anh với phù rể

Tựa như tình yêu