– Quế Anh!
Rõ ràng là Quế Anh đang ngồi xếp bằng trên bệ thờ, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đờ đẫn khác thường…
– Quế Anh!
Đức kêu một tiếng lớn, Quế Anh mở mắt ra rồi, như thân cây đổ, cô nàng ngã ngang qua, nằm dài trên bệ thờ!
– Quế Anh!
Đức phải nhảy bổ vào đỡ lấy cô nàng, bởi lúc ngã thì thân người nàng nằm trên bát nhang đang cháy! Bế xốc Quế Anh lên, Đức chạy ngay xuống
xuồng vừa định gọi Kiều Oanh tiếp một tay, nhưng nhìn chẳng thấy cô nàng đâu?
– Cô Kiều Oanh ơi!
Kêu mãi chẳng nghe trả lời, mà nhìn Quế Anh trong tình trạng đó Đức không thể chần chừ được, anh vội đẩy xuồng lui ra và bơi nhanh về nhà ông bà Cả.
Vừa nhìn thấy anh chở con gái về, bà Cả gào lên:
– Con ơi là con!
Bà ôm chầm lấy con gái, thấy lạnh ngắt thì càng gào to hơn:
– Con ơi, con có mệnh hệ nào thì má…
Ông Cả nạt ngang:
– Để yên cho người ta cứu nó coi!
Đức giải thích sơ qua cho mọi người nghe rồi giục:
– Mau thoa dầu làm ấm cho cô ấy đi!
Mẹ anh hỏi nhỏ con:
– Con gặp nó ở miếu mà mình mẩy có ướt không?
Đức lắc đầu:
– Không! Con thấy quần áo vẫn bình thường mà, chỉ có điều…
Bà Phán nói bằng giọng lo lắng:
– Mấy chiếc xuồng chài quả quyết là họ nhìn thấy Quế Anh lao mình xuống sông rối mất tích luôn! Chuyện ấy xảy ra tối hôm qua lận, giống với thời điểm mà con nói gập nó lạnh run trong vườn nhà mình đó!
Đức ngẩn ngơ một lúc rồi nhẹ lắc đầu:
– Không tin được những chuyện lạ lùng như vậy! Có thể là một điềm báo thì đúng hơn…
Họ không có thì giờ để bàn thêm, vì lúc đó Quế Anh khi được thoa dầu thì có dấu hiệu hồi tỉnh. Cô nói ú ớ gì đó trong miệng không nghe rõ, nhưng mấy tiếng cuối cùng thì hình như có tên của Đức!
Bà Cả gọi Đức:
– Con hối nó coi, nói gì?
Đức ghé sát vào Quế Anh hỏi đủ cho nàng nghe:
– Em có nghe được anh nói gì không? Có phải em muốn nói gì với anh không, Quế Anh? Anh là Đức đây.
Quế Anh chớp mắt mấy cái, nhưng vẫn im lặng…
Nửa giờ sau vẫn như vậy. Quá sốt ruột nên bà Cả phải nhờ Đức:
– Nó chưa tỉnh, nhưng xem ra chỉ có con là có thể giúp cho nó thôi. Má nhờ con ở lại đây đêm nay.
Trong lúc nguy cấp này bà mới chịu dịu ngọt với Đức. Thật ra trong lòng Đức cũng không đành lòng nhìn Quế Anh như vậy, nên anh nhận lời ngay:
– Con sẽ ở lại. Xin phép má để cho con ngồi đây một mình với em nó. Hình như Quế Anh không thích có đông người.
Tối đó chỉ mình Đức ngồi bên cạnh canh cho Quế Anh ngủ. Thỉnh thoảng anh nghe cô ấy gọi khe khẽ tên mình và hai dòng lệ chảy dài hai khóe mắt. Không thấy ai bên cạnh nên Đức đưa tay nắm lấy nàng như một cách truyền hơi ấm. Đột nhiên Đức phát hiện trong lòng bàn tay của Quế Anh có một vật gì đó giống như đạo bùa chú bằng vải màu vàng.
– Cái gì vậy?
Đức hỏi khẽ và tất nhiên là không ai trả lời. Anh tiện tay lấy vật ấy đưa xem và giật mình! Bởi đó thật sự là một loại bùa chú gì đó rất lạ. Anh không suy nghĩ gì thêm, vội cầm vật lạ ấy thuận tay ném thẳng nó vào đĩa đèn dầu đang cháy. Một ánh lửa xanh bùng lên, cùng lúc với một tiếng thét thật to của Quế Anh!
Vợ chồng ông Cả đang ở nhà trong vội chạy ra hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Dĩa đèn dầu sau khi bùng cháy đã tắt tối đen, ông Cả giục gia nhân:
– Tụi bay đốt đèn lên coi!
Bà Cả thì hỏi lần nữa:
– Chuyện gì vậy Đức?
Chẳng nghe Đức lên tiếng, bà hoảng hốt:
– Có chuyện rồi ông ơi!
Khi đèn đốt sáng trở lại thì cả hai Quế Anh và Đức không còn đó nữa!
– Trời ơi!
Bà Cả chỉ kêu được mấy tiếng rồi ngất xỉu…
° ° ° Kiều Oanh lúc mê lúc tỉnh suốt cả đêm khiến cả nhà lo lắng, sợ hãi. Vào nửa đêm khi vừa tỉnh lại, cô đã chỉ tay qua bên kia sông mà la lên: – Đừng hại người ta, họ có làm gì đâu mà ác với họ quá lắm vậy! Ông bà Hai Tâm chẳng hiểu chuyện gì nên vội hỏi:– Con nói ai, Kiều Oanh?
Nhưng cô nàng không trả lời, mà lại nằm xuống và rơi vào hôn mê như trước đó. Khoảng nửa giờ sau Kiều Oanh lại tỉnh lần nữa. Nhưng lần này thì giọng điệu khác hẳn:
– Họ đã chết chưa? Sao không ai qua bên đó xem hai đứa nó ra sao rồi?
Ông Hai Tâm hỏi:
– Con nói họ là ai?
Kiều Oanh chỉ tay qua chỗ ngôi nhà có đèn sáng bên kia sông:
– Nhà đó đó!
Bà Hai giật mình nói:
– Đó là nhà ông Cả Sử, sao con lại…
Kiều Oanh nghiến răng:
– Phải để họ chết hết đi!
Nói xong cô ta lại ngã ra và hầu như không biết gì nữa! Vợ chồng Hai Tâm lo lắng quá đỗi, bà nhớ lại chuyện tối qua, mà càng sợ thêm:
– Chiều qua đang ăn cơm bỗng nó bỏ đi xuống bến rồi đi đâu chẳng hiểu, đến đêm mới về mình mẩy ướt đẫm, người lạnh cóng rồi sau đó thì mê man luôn! Đây là lần đầu tiên nó bị như vậy.
Ông Hai thêm:
– Ngay bữa ở Sài Gòn về nó đã có biểu hiện kỳ kỳ rồi… Cứ hỏi là có thấy thằng Hiếu tới thăm không? Mà thằng Hiếu thì đã chết mấy năm rồi…
Bà Hai cũng nhớ lại:
– Nó hầu như không nhớ gì chuyện thằng Hiếu đã chết, mà cứ sợ thằng ấy tới nhà tìm! Hình như nó bị cái gì đó ám hay sao mà tính tình thay đổi, chứ từ nào nó có như vậy đâu?
Vừa khi ấy từ ngoài sân có người bước vào nhanh và hỏi oang oang:
– Có chuyện gì vậy anh chị?
Nhìn ra thì bà Hai reo lên:
– Cô Tiên! Trời ơi, sao lại bất ngờ vậy?
Ông Tâm cũng ngạc nhiên không kém:
– Nghe nói cô ở bên Tây, về hồi nào vậy?
– Mới về hôm qua. Sáng nay phải hỏi thăm mãi mới nhớ đường qua đây thăm anh chị. Bây giờ xứ mình thay đổi nhiều quá!
Rồi bà ôm chầm lấy bà Tâm, ràn rụa nước mắt:
– Sui gia hụt của em đây mà! Phải chi năm đó bên Pháp em không bị bệnh liệt giường và kịp về để lo đám cưới cho thằng Hiếu thì nó đâu có chết oan uổng như vậy!
Bà Tâm chỉ tay lên bộ ván gỗ nơi Kiều Oanh đang nằm thiêm thiếp, nói:
– Cũng từ khi thằng Hiếu chết đột ngột thì con nhỏ tôi cũng như người mất hồn, bỏ đi và ở biệt trên Sài Gòn, ít khi về đây.
Người đàn bà mẹ của chàng trai tên Hiếu nhìn sang, chị thấy Oanh nằm quay mặt vào vách nên nói:
– Từ ngày thằng Hiếu báo tin là ba nó tìm được cô gái nó ưng ý thì tôi chưa một lần gặp mặt con dâu tương lai, nghe nói con gái chị dễ thương và hiền hậu lắm phải không?
Bà Tâm chép miệng:
– Phải chi nó dậy được thì cô sẽ thấy…
– Cháu nó bệnh gì vậy?
– Có bệnh hoạn gì đâu. Tối hôm qua…
Bà do dự một chút rồi kể lại mọi chuyện cho vị khách nghe. Nghe xong, bà ta tắc lưỡi:
– Tội nghiệp không! Dẫu nó không trở thành con dâu của tôi, nhưng vẫn là người mà con trai tôi thương, nên tôi tính chuyến này về qua gặp anh chị để xin cho nó đi theo tôi qua Pháp. Tôi ở bên đó với đứa con gái đầu, bây giờ nó lấy chồng xa nên tôi ở một mình buồn quá. Con Kiều Oanh này mà chịu theo tôi thì qua bên đó sẽ có nhà giàu cưới nó ngay!
Bà ta vừa dứt lời thì thật bất ngờ. Kiều Oanh bật dậy la lớn:
– Đừ