Đọc truyện ma- Ngôi mộ bóng trăng - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Đọc truyện ma- Ngôi mộ bóng trăng (xem 370)

Đọc truyện ma- Ngôi mộ bóng trăng

hêm:

– Nhà bên đó má không ưa ai, chỉ mình con Quế Anh là được! Mà con nhỏ cũng kỳ, nó nhắn với bà mai là nếu nó không làm dâu được nhà này thì nó… thà chết còn hơn!

Đức sửng sốt:

– Cô ấy nhắn lúc nào?

– Thì mới mấy bữa trước. Má nghe nói gở như thế nên tính bữa nào gặp, má sẽ rầy nó. Hay là tại nó nghi kỵ con điều gì đó?

Đức lắc đầu:

– Con có làm gì đâu mà nghi với kỵ.

– Thì chuyện con với đứa nào trên xe đó!

– Đó là chuyện mới xảy ra hồi trưa hôm qua.

Chợt Đức nhớ lại lời nói của con người kỳ dị lúc nãy, anh kêu khẽ:

– Phải chăng…

Bà Phán ngạc nhiên:

– Con nói phải cái gì?

– Dạ… à mà không có gì!

Ông Phán nhận xét:

– Ba coi mòi con nhỏ thương con lắm, tuy có phần kín đáo giữ ý. Như cách đây mấy tuần, nó có gửi về cho con vật này mà ba quên chưa đưa lại cho con.

Ông trở về phòng lấy ra một cái hộp giấy nhỏ:

– Ba chưa coi nên không biết cái gì trong này. Con mở ra xem.

Đức mở ra và hết sức ngạc nhiên khi thấy đó là một chiếc khăn quàng cổ giống y chiếc khăn anh vừa nhặt được ngoài vườn. Bà Phán nói liền:

– Hôm rồi nó đi Đà Lạt, chắc là mua trên đó rồi gửi tặng con, vậy mà ba con lại không đưa.

Đức nói làm cho cha mẹ anh đều ngạc nhiên:

– Đây là chiếc khăn chính con tặng cho cô ấy! Chẳng hiểu sao…

Anh chạy vào phòng tìm chiếc khăn lượm được lúc nãy, nhưng quá đỗi ngạc nhiên khi không còn thấy trong phòng nữa!

– Ủa ba lấy khăn này ở đâu vậy?

– Thì ba giữ từ bữa đó đến giờ.

– Nhưng… mới hồi nãy…

Anh đành phải kể lại chuyện gặp Quế Anh lúc nãy cho cha mẹ nghe. Vừa nghe xong, họ đều hốt hoảng:

– Không xong rồi!

Họ lặng người đi rất lâu với bao nỗi hoang mang trong lòng…

° ° ° Khi đoàn nhà trai tới thì Quế Anh đã mất tích hơn nửa ngày rồi. Lúc đầu, trong nhà cứ ngỡ cô nàng bỏ đi đâu đó rồi về, nhưng khi có người báo tin thì mọi người mới tá hỏa: – Đôi hài cô Quế Anh mang còn nằm trên xuồng, mà chẳng thấy cô ấy đâu.

Chuyện Quế Anh tuy là người ở vùng sông nước mà chỉ biết bơi lõm bõm là điều ai trong nhà cũng hiểu, bởi vậy bà Cả lo sốt vó:

– Tụi bay chia nhau đi tìm kiếm nó coi! Trời ơi, tôi đã nói rồi, phải để mắt tới nó trong mấy bữa này mà…

Bà định nói gì đó nhưng thấy nhiều người quá nên thôi, đợi một lúc khi đã kéo ông chồng ra ngoài rồi, bà mới nói:

– Hay là ông rầy la gì nó nữa?

Ông Cả trợn mắt nhìn bà:

– Có bà ép nó vụ con trai chủ nhà máy xay lúa thì có! Tôi đã nói rồi, hôm nay thì bên cánh Phán Hòa qua tối và lễ hỏi cử hành rồi, còn nói tới lui nỗi gì nữa, bà cứ không nghe…

Bà lừ mắt nhìn ông:

– Chưa nhận sính lễ thì đâu có gì phải lo! Vả lại tôi cũng phân tích lợi hại cho nó nghe thôi, chứ có ép uổng gì đâu!

– Cái giọng điệu chì chiết của bà thì còn hơn là ép uổng. Mà hỏi thật, con trai thằng chệt Tỷ thì có gì hay ho đâu mà bà ham vậy chứ? Bà cũng thừa biết là con Quế Anh nhà mình nó ghét cay ghét đắng loại người đó nên mỗi lần bà nhắc tới là nó tìm cách bỏ đi, vậy mà chiều hôm qua bà vẫn còn oang oang cái miệng! Bây giờ bà có khóc thì cũng trễ rồi, xuống hà bá mà tìm nó!

 

Bà Cả nghe thấy vậy trong lòng nửa lo lắng nửa bối rối, còn ông Cả xuống bến rồi mất hút. Bà Mai Lệ thay mặt giải thích cho vợ chồng Phán Hòa và Đức:

– Chẳng biết cô Quế Anh đi đâu mà từ đầu hôm qua tới giờ chưa về?

Bà Phán Hòa nói liền:

– Hay là nó bị như mình thấy?

Nghe bà nói vậy bà Cả hỏi dồn:

– Chị thấy nó ở đâu?

Đức phải đỡ lời cho mẹ:

– Dạ… tối qua má con chiêm bao thấy Quế Anh, chứ đâu phải…

Nãy giờ không để ý, giờ nghe Đức lên tiếng, bà Cả quay sang anh:

– Hôm qua nó một hai nói đi tìm con, đúng vậy không?

Đức ngơ ngác:

– Đâu có bác! Nhưng mà…

Nhớ lại chuyện đêm rồi, Đức kêu lên:

– Đúng rồi, người của Quế Anh đẫm nước, cô ấy ngã xuống sông rồi!

Bà Cả càng quýnh hơn:

– Sao nãy giờ con không nói!

Hầu như mọi người dự lễ hỏi đều chia nhau đi tìm Quế Anh. Đức ngồi riêng một xuồng nhỏ, anh vừa bơi dọc con sông vừa khấn:

– Xin cho tôi tìm được cô ấy, rồi muốn chuyện gì tôi cũng chịu!

Lời anh vừa dứt thì bất chợt ngay phía sau lưng anh có người lên tiếng:

– Người chung tình như vậy, thảo nào người ta không chết mê chết mệt!

Quay nhanh lại, Đức sửng sốt kêu lên:

– Kìa, cô!

Đang ngồi chung xuồng với Đức lúc ấy là… Kiều Oanh, cô gái bị ói trên xe đò! Cô nàng cười rất tự nhiên và giải thích sự có mặt của mình:

– Người ta xuống xuồng mà không hay biết gì hết! Đúng là lúc lòng dạ đang nghĩ và lo lắng cho ai đó thì đâu còn chú ý gì nữa chung quanh!

Đức chống chế:

– Lúc lui xuồng ra đâu thấy cô?

– Cái đầu anh bận nghĩ tới cô Quế Anh thì đâu cần gì thấy ai khác! Mà sao mọi người mãi đi tìm ở dọc con sông này, lỡ cô ấy không ở đây thì sao?

Đức nhìn sững cô nàng:

– Sao cô biết Quế Anh?

Cô nàng vẫn giữ nụ cười bí hiểm trên môi:

– Xứ Thốt Nốt này nhỏ xíu, mà vợ chưa cưới của anh lại đẹp và nổi tiếng khắp vùng, ai mà chẳng biết! Với lại anh quên là tôi cũng là người xứ này sao?

– Tôi quên…

Anh chưa kịp hỏi thêm là tại sao cô nàng leo lên xuồng mình, thì Kiều Oanh đã chỉ tay về bên trái và nói:

– Anh rẽ về phía này đi.

– Chi vậy?

Nàng ta nghiêm giọng:

– Anh có muốn tìm vợ chưa cưới của mình không?

Đức còn đang ngơ ngác thì cô nàng đã giằng cây dầm, tự bơi vừa nói:

– Anh cứ ngồi đó rồi sẽ biết.

Thái độ của cô nàng khiến Đức quá đỗi ngạc nhiên. Hình như Kiều Oanh biết hết chuyện của anh, thậm chí chuyện Quế Anh mất tích?

– Sao cô biết tôi và Quế Anh…?

Nàng cười thành tiếng:

– Nhà em ở đối diện nhà Quế Anh, chỉ cách con sông nhỏ. Hôm qua về tới đây em đã nghe nói chuyện Quế Anh sắp đám hỏi mà chưa biết lấy ai, cho đến khi thấy anh đi ghe có mâm quả tới thì em đã giật mình, không ngờ chú rể lại là anh! Đúng là suýt nữa em đã…

Nàng nói tới đó thì ngừng ngang, không phải ngại mà chừng như sợ điều gì đó, mặt tự dưng biến sắc! Đức ngạc nhiên:

– Cô sao vậy?

Kiều Oanh càng cố bơi nhanh, cuối cùng đến một khúc cua của con sông, mà phía bên tay phải có một cái miếu lớn, cô chỉ lên và nói:

– Anh mau lên đó thì rõ!

Đức còn đang lừng khừng thì tự dưng có ai đó xô mạnh một cái khiến anh chúi nhủi suýt ngã. Quay lại tính cự, nhưng thấy cô nàng vẫn ngồi ở lái xuồng, tay đang giữ dầm, không có vẻ gì là vừa mới xô anh.

– Sao cô xô mạnh vậy?

Kiều Oanh gắt lên:

– Không ai xô anh cả. Anh mau lên trên đó đi kẻo không kịp!

Đức đành phải bước lên chỗ cái miếu. Từ xa nhìn thì nghĩ đây là một miếu hoang, khi lên tới gần mới thấy là nhang khói tỏa hương thơm lừng. Chứng tỏ miếu đang có người thờ cúng. Tuy nhiên khi nhìn kỹ thì ngoài mấy bát hương đang cháy và hai mâm trái cây tươi thì không có ai ở đó.

Nhìn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hot girl facebook Thái Lan: Arisara Karbdecho

Sa ngã vô tội

“Loại đàn bà như cô chỉ biết ngửa tay xin tiền chồng thôi à?”

Đọc Truyện Bạn Gái Của Thiếu Gia Full

Đọc Truyện Không Hứa Hẹn Full Online