tại sg ấy. Bên ngoài là một cái hàng rào được phủ sơn đen. Nhìn có vẻ được sơn cách đây cũng khá lâu, có vài chỗ bung sơn, lộ cả thanh sắt bên trong. Dây leo cũng không tha chiếc hàng rào này làm cho cả căn biệt thự và khu vườn một không khí ảm đạm và kì bí. Nghe nói 2 người là bác quản gia và chị giúp việc ở đây chịu tiếp tục ở lại làm vì trả lương rất hậu. Xe vừa dừng lại ở cổng. Lướt nhìn một lượt căn nhà thì đại khái là như thế đấy mấy thím. Ánh mắt em dừng ở lầu 2 khi thấy bóng một người nhìn xuống. Chắc là người giúp việc trong nhà thôi mà, em tự trấn an mình…. Dòng suy nghĩ ấy bị cắt ngang khi cả cô giúp việc và bác quản gia ra đón 4 đứa. Kì lạ thế nhỉ ? Đưa mắt nhìn lại thì bóng người đã mất. Không sao. Có lẽ suốt đoạn đường bị phê thuốc nên em nhìn lầm chăng. . – Chà, con về sớm quá vậy L. Làm nãy giờ cô chưa nấu kịp đồ ăn cho mấy đứa. – Cô giúp việc lên tiếng. Gương mặt hiền, cái miệng lanh lẹ trong việc ăn nói là cái ấn tượng đầu tiên em thấy ở cô ấy. – Khà khà, có mấy đứa về chơi tao vui quá bây. Thân già ở cái chốn khỉ ho cò gáy này nó chán bỏ xừ ra bây ơi. Ấy ! Có thanh niên về nữa à. Chà chà, vậy là chiều chiều già không phải ngồi nhậu một mình rồi khà khà . – Ông quảng gia nói. Theo em đoán thì ông cũng khoảng 70 rồi chứ chả chơi. Mặt thì khá dày dạn gió sương. Hình như mắt ông ấy còn tốt lắm. Nhìn khá rõ mà không cần phải nheo nheo như những ông bà cụ khác. – Dạ, không sao đâu cô Hoa. Nãy tụi con cũng có ghé đường ăn lót bụng rồi. Cô cứ từ từ mà làm hổng sao đâu cô. Còn ông Hai rủ bạn con nhậu nhiều là con giận ông luôn đó. – bé L đáp giọng nhỏ nhẹ và tinh nghịch. – Khà khà, con L này nói gì kì vậy bây, bộ mày muốn lão già này buồn mà chết ở cái xứ xó xỉnh này à. Thôi, vô nhà đi, vô nhà rồi nói tiếp. – Cụ quản gia lên tiếng. (từ nay em xin gọi là cụ hai cho nó thân mật nha mấy thím) – Dạ, cô, ông và 2 em vô nhà trước đi. Để con với thằng T vác đồ vô cho ạ. – Lúc này em mới lên tiếng. Nãy giờ em chỉ cúi đầu chào thôi chứ chưa nói gì hết. Haiz. 2 cô nương này. Đúng thật là con gái. Đi chơi vài ngày thôi mà cứ như đi tị nạn Iraq không bằng. Mỗi cô 2 vali đồ và 1 cái túi xách Nhìn lại 2 thằng em mỗi thằng độc một cái balô. Cảm ơn và chào bác tài xong 2 thằng em cũng lót tót đi vào. Trên bàn đã có sẵn 2 li nước cam. Khổ nỗi em thì chỉ thích mỗi cafe thôi chứ nước cam em cũng không chuộng lắm. Nhưng thôi mình là khách, nhập gia tùy tục vậy . Sau màn chào hỏi của cô Hoa và ông Hai thì 2 đứa con gái lên lầu nghỉ ngơi. Tụi em ở tầng một, tầng này có 3 phòng. Bước lên cầu thang thì bên tay trái sẽ là WC. Bên phải là 3 phòng. 2 phòng nằm kế nhau và một phòng cửa đối diện với WC, khi vừa bước lên hết cầu thang mà không rẽ phải hay trái mà đi thẳng thì sẽ ra tới cửa sổ và ban công, em tả thế hy vọng mấy thím hình dung được. Ông Hai bảo 2 thằng đợi ông ấy một tí, chuẩn bị mồi màng đồ là chiến. Híc, vừa lên cũng không thoát. Em quay qua nói nhỏ bảo thằng T đi theo mình vòng vòng ra vườn hít thở tí không khí trong lành sẵn vươn vai mấy cái cho đỡ mõi sau một chặng đường dài. Đang vẩn vơ đi ngoài vườn thì bất giác em lại ngoái nhìn lên tầng hai. WTF ? Lại cái bóng ấy, đứng ở cửa sổ gần ban công. Hình như là đang ngó xuống bọn em. Vừa đi vừa ngó ngó làm em vấp phải cái chậu nhỏ trồng mấy cây hoa hồng, mém tí té chổng vó. Mà té vào mấy cái chậu hoa hồng ấy thì chẳng xướng tí nào . Đứng lên em ngó lại thì cái bóng ấy đã biến mất. À ! Chắc là trên tầng ấy có người ở chứ gì, có thể là con cháu gì của cụ Hai hay là cô Hoa chăng ! Dạo thẩn thơ phá hoại môi trường một tí thì có tiếng gọi của cụ Hai bảo 2 thằng vào nhà. Chắc là vào nhậu đây chứ gì. Cũng tốt, sẵn hỏi xem có ai sống ở lầu 2 không. Chap 4 : Căn nhà kho (p.1) – Thịt nai đó nha bây ! Còn tươi rói mới nướng luôn khà khà – Ông Hai vừa nói vừa đặt chai rượu chuối kế bên, hèn gì khi nãy đi mà nghe thoang thoảng mùi thịt nướng làm cái bụng mình cũng cồn cào mặc dù khi nãy mới tọng 2 bát hủ tiếu – Dạ, trời se se này mà làm phát thịt này với ly rượu thì đời là phu du ông ha ! – em phụ hoa theo. Ông hai cười khà vỗ đùi cái đét rồi chỉ em : – Thằng này được, haha, hay là mày ở đây với ông luôn đi, bảo đảm nhiều nào cũng yến tiệc linh đình khà khà. – Công nhận ông hai vui tính thật. Lớn tuổi mà được như ông cũng thuộc hàng hiếm đó. – Em nói. – Vui cái đầu mày, tao nói thiệt mà mày tưởng đùa à. Khà khà. Thôi nói nhiều làm gì. Thanh niên trai tráng, đề-pa ngọt cái cho tao coi coi. – Nói đoạn ông hai rót ly rượu đầy rồi đưa cho em. Đẩy lên miệng nuốt cái ực, khà ra một tiếng rõ to rồi 2 tay đưa ly lại cho ông hai, tay gắp miếng thịt nai nướng đưa lên miệng, thơm phức các thím ạ. Cười cười, nét mặt hài lòng, ông hai rót một ly đầy rồi đưa cho thằng T. Nó cũng làm một phát trơn tru, có điều mặt nhăn như khỉ ăn ớt . 3 người ngồi nói chuyện trên trời dưới đất đủ thứ. Ông hai tuy lớn tuổi nhưng nói chuyện như thanh niên ấy. Thêm cái em nói chuyện với ông ấy cũng khá hạp. – Ủa nhà này ngoài ông và cô hoa còn ai ở nữa không ông ? – Em hỏi – Bây nói gì vậy ? Nhà này có tao với mỗi con hoa ở đó giờ mà. Thoáng tí ngạc nhiên. Nhưng tự nhủ lòng rằng chắc do mình quáng gà thôi. Em vẫn tiếp tục ngồi nhậu bình thường, tránh nói linh tinh làm hoang mang tinh thần của mọi người. Thằng T nãy giờ cũng không biết gì nên cũng ăn uống vô tư. Á … á … á … Tiếng la thất thanh phát ra từ trong nhà làm 3 người chạy vội vào …. Chap 5 : Căn nhà kho P.2 Một vũng nước đỏ như máu trên sàn nhà làm cho em giật bắn cả mình. Thằng T giờ chạy vào tới mặt mày cũng xanh lè xanh lét. Tại sao lại có máu trong nhà nhỉ ? Và máu này là của ai ? Lúc này cô Hoa cũng chạy vào. – Cái gì mà mấy đứa la dữ vậy L ? – Cô Hoa hỏi. – Dạ dạ … tại cái này nè cô – bé H trả lời cô Hoa. – Trời đất ông nội tui ơi, đúng là mấy cô tiểu thư tối ngày không động móng tay móng chân vào bếp núc có khác. Hồi nãy tui làm con gà, tính lấy tiết đánh tiết canh mà lỡ tay đụng trúng. Sợ mấy cô dẫm phải miểng nên tui dọn mấy miếng miểng rồi. Vừa đi kiếm cái nùi giẻ để lau thì bị mấy cô hù hết hồn. haha. – Cô Hoa vừa nói vừa chỉ tay vào thùng rác, có mấy miếng miểng của cái chén còn nằm trong đó. Phù …. em thở dài. Làm hết cả hồn. Mà mấy cô nương này nữa, chưa gì la toáng lên cả rồi. – Híc híc, một ngày mà tụi em làm chừng 3 chập này trong 1 tuần lễ thì tụi anh lên tăng xông chết cho tụi em coi. – Em lên tiếng chọc bé H. – Em đâu có cố ý đâu, tại em sợ máu lắm, với lại em tưởng …. – Em nó ấp úng rồi bỏ dở câu nói. – Tưởng tưởng cái đầu em ấy, mốt thì cái gì nên gấp thì gấp, còn mấy cái này thì phải từ từ. Chưa gì la toáng nên cứ như bị cướp không bằng. – Em vừa nói vừa cốc cốc vào đầu em ý mấy phát – Huhu hổng chịu đâu, anh bắt nạt em kìa. – Em nó miệng thì huhu mà tay thì đánh em chả thua gì cái trống cái trong trường – Nghỉ ngơi gì xong chưa. Chuẩn bị đi chơi đi em. Bé L nè, em là chủ xị phải dắt tụi anh đi vòng vòng ngắm cảnh đi chứ. – Em lên tiếng hối thúc. Con gái mà không hối nó thì nó lề mề bố ai chịu được. – Dạ, bây giờ cũng trễ rồi. Mình cứ ăn uống nghỉ ngơi lấy sức. Mai dậy sớm đi tùm lum luô