Đám cưới trở thành một đám giặc. Do nhà trai bắt lỗi chuyện vừa rồi. Sui gia bên trai là một người có thế lực trong thương trường, sự giàu có còn trùm hơn cả nhà chủ Lụa, nên mụ vợ nhà đó lớn tiếng sỉ vả: – Tưởng con gái mấy người quý lắm sao mà làm nhục con trai tôi! Để rồi coi đứa nào phải lạy đứa nào để xin lỗi! Đi về tụi bây! Bọn họ rùn rùn bỏ ra về. Các thực khách khác thấy vậy cũng kéo về theo. Những bàn tiệc cỗ cưới mới ăn được vài món, còn bỏ lại ê hề… Vợ chồng chủ nhà thẫn thờ như kẻ mất hồn… Nhất là bà chủ Lụa, khi bà chợt nhớ lại tánh mạng con gái mình, bà hốt hoảng gào lên: – Đem xe ra cho tao đi kiếm con Thiên Hương coi! Nhanh lên! Hình ảnh một Thiên Hương quá quẫn bách nhảy xuống dòng sông nào đó, hay thậm chí lao đầu vào xe đang chạy là điều có thể xảy ra lắm! – Dạ thưa bà, xe đã chuẩn bị xong rồi. Bà vụt chạy ra xe, ông chủ Lụa định chạy theo thì bị bà nạt ngang: – Ông đi làm gì cho rối thêm! Ông ở nhà đó mà đi lạy lục thằng bạn làm ăn của ông, nó mới chửi ông như chửi chó đó chưa đã sao! Tuổi già trên bảy mươi của ông, lăn lộn thương trường cũng lắm điều trái ngang, nhục nhã, nhưng chưa bao giờ Lụa bị một vố đau điếng, sỉ nhục như thế này. Ông nuốt nhục, chịu đựng một mình bây giờ cũng chỉ vì tự ông gây ra. Việc bắt ép con gái lấy người nó không yêu là bởi ông cần vay bên sui gia một số tiền lớn để kinh doanh, bởi thế họ mới coi thường ông, con gái nó hận ông…
* * *
Bà chủ Lụa lắng nghe người nọ kể: – Cô Hai có ghé đây ở chơi nửa buổi rồi đi, tui có giữ lại nhưng cô không nghe. Mà lạ lắm, lúc đi tui thấy cô ấy khóc! – Nó đi với ai chị có biết không? – Làm gì có ai, cổ đi một mình. Đích thân cổ lái chiếc xe hơi màu đen xì, mà chạy lẹ lắm, suýt chút nữa là đụng gãy hàng rào nhà kế bên rồi! Bà chủ Lụa nhẹ lắc đầu: – Cái con này, tối qua tới giờ có ăn uống gì đâu, lại uống rượu nữa, mà lái xe kiểu đó… Người phụ nữ tên gọi là dì Xinh, vốn bà con xa với bà chủ, hỏi lại: – Chị mới nói hôm qua mà hôm qua nào? Cô Thiên Hương đâu có ghé đây hôm qua. Tui nói là nói cách đây hơn một tháng. Hôm ấy cổ ghé qua rồi đi, tới nay đâu có trở lại. Bà chủ Lụa thất vọng: – Vậy mà tui tưởng dì nói nó mới ghé. Bà thở dài thườn thượt rồi lên xe đi tiếp, dặn với lại: – Nếu nó có ghé lại đây lần nữa thì dì làm ơn giữ lại dùm, rồi báo liền cho tôi hay. Tốt nhất là dì biểu ai đó trong nhà xì bánh xe để nó không chạy được, như vậy mới giữ nó được. Bà bảo tài xế: – Chạy lẹ lẹ lên Trung Lương, tui ghé nhà người quen nữa, may ra nó có ghé lại đó. Xe vừa vọt đi thì người ở nhà bên cạnh chạy ra đưa tay ngoắc: – Bà chủ! Bà chủ! Tài xế ngừng lại, bà chủ Lụa chưa kịp hỏi thì chú nói: – Cô gì lái chiếc xe màu đen thỉnh thoảng có ghé đây chơi, là cái gì của bà chủ? Tui là Tư Há, tui có chuyện này muốn hỏi bà… Bà chủ Lụa đáp: – Nó là con gái tôi. Nghe nói hôm trước nó xém đụng ngã hàng rào của chú, vậy mà có sao không? – Dạ không sao. Nhưng sau đó bộ bà không hay chuyện gì về cô ấy? Bà chủ Lụa ngạc nhiên: – Bộ nó đụng ai nữa phải không? – Dạ cũng không. Không đụng vào ai, nhưng đụng vô lan can cầu! Câu nói của anh ta khiến bà chủ Lụa phải mở cửa xe bước xuống, hốt hoảng hỏi: – Đụng vô cầu nào? Sao tôi không nghe nó nói gì hết. Con thiệt tệ… Lại đến phiên người đàn ông kia kinh ngạc: – Bà nói cô ấy còn… còn… sống? – Kìa chú! Chú nói… Bà chủ Lụa thất thần, hỏi tiếng được tiếng mất: – Chú… chú nói… chú nói… con tôi thế nào? Thì nó… còn sống chớ có chuyện gì… Người nọ lẩm bẩm: – Sao kỳ vậy… sao lại có chuyện… Bà chủ Lụa vẫn còn run: – Chú nói vậy là sao? Con tôi… Ông ta quay vào nhà mình, kêu lớn: – Sáu à, con ra đây ba biểu! Người được gọi là Sáu, tên là Sáu Đời, từ trong nhà chạy ra ngay. – Con nói cho bà chủ đây nghe chuyện cô gái lái chiếc xe đen bữa trước đụng gãy lan can cầu rồi rớt xuống sông ra sao? Anh chàng tuổi cỡ mười lăm mười sáu, khá lanh lợi kể: – Hôm đó cháu đi trên chợ về, vừa ngang cầu Rạch Gò thì đúng lúc chiếc xe đen đó lao lên lan can, đụng mạnh vô đó và rớt luôn xuống sông! Việc rất nhanh, nhưng con còn kịp nhìn thấy người lái xe là một cô gái, mà con còn nhớ cô ấy chính là cái cô thỉnh thoảng hay ghé đây thăm bà Hai bên cạnh. Con có đứng đó xem người ta mò tìm cô ấy… Bà chủ Lụa gần muốn xỉu tại chỗ, bà hỏi hầu như không còn nghe rõ: – Có… có sao không? Sáu Đời thật tình đáp: – Dạ, cổ chết tại chỗ! – Trời ơi! Chỉ kêu được hai tiếng đó rồi bà ta quỵ xuống, ngất đi. Trong lúc đó bà dì Xinh ở nhà bên vừa chạy ra, bà ngạc nhiên hỏi: – Chị ấy sao vậy? Người đàn ông đáp: – Bà ấy nghe con tui kể chuyện cô gái lái xe hôm đó lọt xuống sông chết, vừa nghe xong bả xỉu liền! Dì Xinh giật bắn người: – Ai chết? Tư Há nhíu mày nhìn sang con, hỏi: – Bộ từ bữa đó tới nay con chưa báo cho Dì Xinh biết? Sáu Đời lúng túng: – Dạ chư