hơn cả con chó mực hung dữ nhất làng. Việc này càng làm cho câu chuyện về lão Mã mù thêm phần ly kỳ, khiến cho các danh y tài ba quanh vùng cũng phải thán phục. Bố Lạc vội vã chạy đến cửa hàng nhà chị góa Lưu. Quả nhiên, lão đang ngồi chình ình trên chiếc ghế băng ở đó. Tay trái lão ôm vò rượu nữ nhi hồng, tay phải cầm cái đầu lợn lên gặm rất thích thú. Chị góa Lưu một tay xoa xoa chiếc bụng lùm lùm, tay còn lại thì hấp đầu rượu cho lão uống. Thỉnh thoảng chị lại giơ tay lên bịt mũi như thể cái mùi đầu lợn rất kinh. “Lão Mã mù ơi, lão ăn no chưa, uống say chưa?” Bố Lạc hét toáng lên trước lão Mã mù. Hình như lão vẫn chưa nghe thấy thì phải, đến mấy phút sau lão mới quay đầu lại, giương đôi mắt ti hí lên nhìn ông, tay lau cái miệng bóng nhẫy. “Ôi dào, tưởng ai, hóa ra là cậu cả nhà Lý.” “Lão Mã mù, đừng nói nhiều nữa! Đây là rượu nữ nhi hồng để ba mươi năm rồi, cho lão đấy.” Bố Lạc nhanh chóng đặt phịch mấy vò rượu nữ nhi hồng ở trong tay xuống bàn. Lão Mã mù sung sướng mở nắp vò rượu ra, ôi mùi rượu thơm ngào ngạt khắp cửa hàng. Đôi mắt lão bỗng dướn lên to hẳn, chiếc mũi như mũi lợn cứ hít hà mãi rồi vội vàng đổ chỗ rượu thừa trong bát đi. Lão cứ luôn miệng gọi bố cu Lạc vào rót rượu. Loại rượu này trong thật, màu vàng trong suốt như màu hổ phách, rót ra bát chẳng khác nào đường mạch nha, thuần khiết vô cùng. Lão Mã mù nâng bát lên nhấp một hớp, quả nhiên là ngọt, chua, cay, mặn… đều có cả. Lão Mã mù luôn miệng khen ngon rồi quay sang nói chuyện vui vẻ với bố cu Lạc. “Này cậu cả nhà họ Lý, đúng là cả làng này chỉ có mỗi nhà cậu mới có được loại rượu nữ nhi hồng hảo hạng như vậy. Chẳng đời nào anh cho không lão số rượu này đúng không? Có việc gì cần giúp hử?” “Lão Mã mù tinh thật đấy, đầu óc lão đâu chỉ chứa rượu và thịt nhỉ!” Bố Lạc cười nói. Chị góa Lưu đang ở trong bếp cũng bật cười hòa theo. “Hừ, lão thì có gì cho đâu. Anh tìm lão chẳng qua là vì cậu con quý tử của mình chứ gì. Cái hũ thuốc ấy à, tôi khuyên cậu tranh thủ về lấy vợ bé mà làm thêm cậu nữa đi.” Lão Mã mù cúi đầu nói, giọng buồn bực. “Dở hơi, xã hội mới này lại còn thê thiếp gì nữa. Lão biết rồi đấy, họ Lý nhà tôi ai chẳng ủng hộ chính sách của Đảng. Đánh giặc cũng đi đầu, đánh Nhật cũng tham gia vận chuyển lương thực, lại còn vận chuyển thuốc cho quân giải phóng ở Từ Châu nữa. Ở cái làng này có ai không biết họ Lý nhà tôi còn được danh là Anh hùng lao động! Lần này tôi đến nhờ lão tới nhà chữa bệnh cho cậu con trai. Mà này lão Mã mù, rượu lão uống rồi đấy, không đi là không xong đâu. Chữa khỏi còn được nhà tôi biếu tiền và vài cân thịt lạp sườn nữa nhé.” Bố cu Lạc nói, nước bọt bắn tứ tung. “Sợ anh rồi, đi cùng anh là được chứ gì. Nhưng trước khi đi tôi phải ra hẹn ba điều. Một là trong khi chữa bệnh chỉ có tôi và con trai anh, bất cứ ai cũng không được nhìn trộm; hai là, tôi chỉ chữa một lần này thôi, lần sau tôi không giúp nữa đâu. Sau này phải dựa vào số phận của con anh thôi. Thứ ba, xong việc rồi cấm được chày bửa, nếu không tôi cứ ăn vạ trong sân nhà anh, chết cũng không đi đâu.” Lão Mã mù nói, nước bọt bắn ra tứ phía khiến cho bố cu Lạc vội lùi đến vài bước. “Biết rồi, biết rồi. Đừng nói ba điều chứ ba mươi điều, hay ba trăm điều cũng nghe lão hết. Lão đi nhanh lên, con trai tôi ốm nặng lắm rồi. Không nhanh thì hương hỏa ba đời nhà Lý chúng tôi chắc đi mất.” Bố cu Lạc giục vội khiến lão Mã mù đành phải buông bát rượu xuống, đi đến nhà họ Lý. Vừa bước vào cửa đã thấy cả nhà nôn nóng vây quanh Trường Lạc, ông bà nội chẳng khác gì kiến bò trên nồi đang đặt trên bếp lửa, cứ đi đi lại lại quanh nhà. Thấy con trai dẫn được lão Mã mù về nhà, họ liền chạy vội đến, cầm lấy tay lão Mã mù, nước mắt rơi lã chã. “Quý nhân của nhà ta đây rồi, ông Mã ơi, ông phải cứu sống cu Lạc nhà chúng tôi!” Bà nội cu Lạc suýt nữa còn quỳ xuống khấu đầu lạy lão Mã mù, may mà ông nội cu Lạc cản kịp. “Chẳng ra thể thống gì!” Ông nội cu Lạc mắng một câu rồi quay sang bảo con trai đỡ mẹ vào trong buồng. “Ông nội cu Lạc khỏe phết nhỉ?” Lão Mã mù cười chào. “Cũng nhờ hồng phúc thôi. Ngần này tuổi rồi cũng đi theo các cụ tổ tiên được rồi. Nhưng con trẻ thì không được như vậy, mà đáng ra không nên bị như thế, ốm đau bệnh tật không nên dày vò mới phải. Mong ông Mã giơ cao đánh khẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho cháu nội tôi. Cả họ Lý nhà tôi biết ơn ông mãi mãi.” “Ông nội cu Lạc nặng lời quá. Mã mù tôi đến đây vì cháu nội ông mà. Giờ cháu nó bệnh đến mức này không thể chậm trễ được nữa. Tôi phải cõng nó về nhà mình chữa bệnh mới được. Gia đình ông không được ai đi theo đâu đấy, càng không được ai trèo tường nhìn trộm tôi chữa bệnh. Nếu không, có xảy ra việc gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Lão Mã mù nói một tràng, ông nội cu Lạc chỉ biết gật đầu lia lịa. “Thế thì mời ông cõng cháu tôi về nhà nhanh lên. Bệnh nặng không nên chậm trễ.” Ông nội cu Lạc ra lệnh. Mẹ cu Lạc có vẻ không yên lòng, muốn đi theo nhưng bị mọi người cản ngay. Lão Mã mù luộm thuộm bế thốc lấy cu Lạc như chim đại bang quắp lấy gà con đặt lên lưng. Sau đó lão choàng một chiếc chăn lông lên trên, chạy nhanh như gió về phía căn nhà rách nát của mình. Cả gia đình cu Lạc chỉ biết đứng nhìn chằm chằm. Cả gia đình họ Lý trên dưới không được giây phút bình yên. Mẹ cu Lạc như bị mắc bệnh mất trí nhớ, luôn miệng lẩm bẩm tên con, bà nội cu Lạc tay lần tràng hạt, luôn miệng cầu trời khấn phật che chở, ông nội cu Lạc có vẻ bình tĩnh nhất, hai tay đặt lên chiếc gậy ba toong, nhưng chân thì run lẩy bẩy. Bố cu Lạc, cậu cả nhà họ Lý im lặng đứng ở cửa nhà chờ đợi. Tuy lão Mã mù được mọi người đồn thổi là thần y, tuy lão đã chữa khỏi bệnh cho cậu con trai tật nguyền của chị góa Lưu nhưng giờ đến nhà mình thì cậu cả nhà họ Lý vẫn cứ nghi ngờ. Cậu nghĩ cái lão ấy nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống một bác sĩ chữa bệnh cứu người, tạo phúc cho mọi người. Nói lão ta đã bán cậu bé tên là Hoa thì chín trong mười người sẽ gật đầu đồng ý ngay. Cứ như vậy, cả nhà họ Lý chịu đựng sự dày vò này từ sáng sớm tinh mơ đến lúc mặt trời khuất bóng. Cuối cùng, cha cu Lạc nhìn thấy từ xa có hai bóng người đi đến. “Về rồi, về rồi!” Bố cu Lạc lao từ trong nhà ra hét toáng lên, mọi người đứng vụt dậy như bị điện giật rồi cũng ùa ra cửa. Lúc lão Mã mù ôm cu Lạc đi thì mặt cu cậu xanh tím, hai mắt trắng dã, chân tay co giật, còn giờ cu cậu đang cầm bàn tay múp míp của lão Mã mù, tràn đầy sức sống đi đến. “Ôi đúng là thần y!” Bố cu Lạc thốt lên kinh ngạc. “Cầu trời cầu phật phù hộ độ trì.” Bà nội cu Lạc nước mắt rưng rưng, còn ông nội cu cậu thì thở phào nhẹ nhõm. Mẹ cu Lạc sao nhỉ? Mẹ cậu đã chạy ra từ lâu, đang ôm cậu con trai ngắm nghía từ đầu đến chân như sợ thiếu một phần cơ thể nào đó. Mãi đến khi nhận ra con mình lành lặn, người mẹ ôm con hôn ngấu nghiến, khiến cho khuôn mặt cu Lạc láng mịn và đầu thì đầy nước bọt của mẹ. “Thế nào, lão Mã mù đã nói thì chỉ có như đinh đóng cột. Ta nói là con cháu nhà các vị không bệnh tật gì thì chắc chắn con cháu nhà các vị không sao cả.” Lão Mã mù thích thú đến độ các cơ thịt cũng rung rung lên. Cả họ nhà cu cậu Trường Lạc càng khâm phục lão Mã mù hơn. Bà nội cu c