20 vạn tệ! Cƣới con dâu, nhà bà bỏ ra một đồng xu nào không?! Tôn Đại Lâm chính là con rể ở rể, còn kéo gì mà kéo!” Đại Lâm trợn mắt, nhìn ông ngoại Thúy Thúy bằng ánh mắt đầy thù hận. Mẹ Thúy Thúy nhìn thấy ánh mắt của con rể, con vội vàng kéo ống tay áo ông ngoại, không để ông nói tiếp, khiến ông lão tức đến tím cả mặt. Mẹ chồng Thúy Thúy cƣời nhạt, nói: “Số tiền 20 vạn tệ đó là nhà các ngƣời chủ động đƣa ra, gọi là của hồi môn, con gái khuê phòng kết hôn gọi là gả chồng, chƣa nghe thấy đàn bà có thể cƣới chồng về nhà, thật nực cƣời! Con gái nhà các ngƣời cố sống cố chết muốn cƣới Đại Lâm nhà tôi, tự nguyện đƣa 20 vạn, đúng là đồ rởm! Phải các thêm tiền. Nhà các ngƣời nuôi đồ vô dụng, phải các thêm tiền. Con gái lớn gả chồng, rời khỏi con trai ta nhƣ rời khỏi cây đại thụ, lại chẳng thắt cổ mà chết? Hừ, con gái đều là đồ phải các thêm tiền!” Không ai nói gì. Ông ngoại tức đến độ không nói nên lời, bố mẹ Thúy Thúy xấu hổ vô cùng, không nói đƣợc gì. Con gái mình đúng là phải các thêm tiền, hồi đó, Thúy Thúy yêu đắm đuối Đại Lâm, thề sống thề chết đòi cƣới Đại Lâm, kết quả là nhà Đại Lâm không mất một đồng nào cũng cƣới đƣợc Thúy Thúy, bây giờ lại còn nói cô là đồ phải các thêm tiền, nhà gái cũng thực sự không còn gì để nói. Thúy Thúy loạng choạng đứng dậy, sắc mặt trắng nhợt, đôi môi run rẩy, từ từ bƣớc ra ngoài. Mẹ Thúy Thúy vừa khóc vừa kéo Thúy Thúy lại, sợ con gái nghĩ quẩn. Thúy Thúy lạnh lùng nói: “Con về nhà lấy giấy đăng kí kết hôn, bây giờ đi làm thủ tục ly hôn”. Tôn Đại Lâm bƣớc lên, kéo tay Thúy Thúy, nói: “Em bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta về nhà nói chuyện”. Mẹ Thúy Thúy cũng bị hoảng hồn bởi câu nói của con gái, vừa mới kết hôn đã ly hôn, chẳng phải để ngƣời khác cƣời cho sao? Bố Thúy Thúy cũng nói: “Thúy Thúy, con đừng làm bừa!” Thúy Thúy hất tay Đại Lâm ra, vẫn đi ra ngoài, bị mẹ giữ chặt lại. Thúy Thúy nói: “Mẹ, con không đem theo tiền, con phải về lấy đồ, chứng minh thƣ, giấy đăng kí kết hôn, mẹ đƣa con ít tiền để bắt taxi”. Mẹ chồng Thúy Thúy ngồi trên ghế, vắt chân chữ ngũ, vênh váo nói: “Cô dọa ai chứ? Tôi làm nghề gì nhỉ? Loại học sinh nào tôi cũng trị cho đến nơi đến chốn, chút trò vặt của cô có ăn thua gì? Thôi đi, từ khi chƣa cƣới tôi đã nhìn quá rõ rồi, cô không thể rời xa Đại Lâm nhà tôi đâu! Con gái đã gả chồng nhƣ bát nƣớc đổ đi, chƣa nghe thấy nƣớc bẩn đổ đi hãy còn có giá? Cô tƣởng cô vẫn là con gái trinh đấy chắc, bây giờ cô không đáng giá một xu, cô ly hôn đi, tôi còn sợ cô không ly hôn đấy! Đại Lâm có thể tìm đƣợc một cô gái trinh khác, còn đƣợc của hồi môn! Của hồi môn của cô có 20 vạn tệ, Đại Lâm tìm vợ mới, có thể có của hồi môn 50 vạn tệ! Cô ly dị đi? Ha… ha… Trừ ông già 60 bại liệt mù mắt, ai còn cần cô chứ, cũng không nhìn xem bộ dạng của mình thế nào!” Một cô cảnh sát trẻ nổi giận đùng đùng, đập bàn, nói: “Đây là đồn công an, bà nghĩ là nhà bà chắc? Nói năng linh ta linh tinh! Mau ra ngoài, còn có việc gì không? Không có thì ra mau!” Thúy Thúy cƣời cảm ơn chị cảnh sát. Mẹ chồng Thúy Thúy nổi giận, lao đến chị cảnh sát, hét lên: “Cô nói linh tinh gì thế?” Vừa nói vừa giơ tay túm lấy áo ngƣời ta. Ở trƣờng học, hống hách quen rồi, đây là động tác theo thói quen. Anh cảnh sát đứng bên đẩy mạnh mẹ chồng Thúy Thúy ra. Một anh cảnh sát khác nói: “Bà xé quần áo của cô gái trẻ ra làm gì? Bị đồng tính à? Đã lớn ngần này tuổi mà không biết xấu hổ à?” Cả nhà Đại Lâm mặt tím bầm. Nữ cảnh sát lấy còng tay, còng mẹ chồng Thúy Thúy lại, tội danh là “đánh cảnh sát”. Cả nhà Thúy Thúy ra khỏi đồn công an. Thúy Thúy vừa đói vừa bị thƣơng, mắt hoa lên, đứng không vững. Nữ cảnh sát đó và một nam cảnh sát tiễn Thúy Thúy ra, nữ cảnh sát nhìn Thúy Thúy đang choáng váng, không mở nổi mắt ra, trong lòng cũng xót xa, giúp cô chỉnh lại quần áo, nói: “Bây giờ ra khỏi đồn công an, lời chị nói với em là đứng trên lập trƣờng cá nhân, là lời nói của phụ nữ đối với phụ nữ. Chị nói này, không phải mỗi ngƣời đàn ông đều xứng đáng để em hy sinh cả đời đâu, nhân lúc còn trẻ, hãy mau quay đầu, nếu